Chương 1: Một ngày mới chào đón bạn
Chương 2: Con linh cẩu máu lạnh vô tình giết người như ngoé
Chương 3: “Cậu?,” Liên Xuyên nói, “chạy thôi.”
Chương 4: Nhưng Địa Vương là một lão gian thương
Chương 5: “trân trọng mạng sống, tận hưởng cuộc sống tốt đẹp…”
Chương 6: Bọn họ là những kẻ lữ hành
Chương 7: “Betelgeuse,” một giọng nói vang lên phía trước, “thức tỉnh.”
Chương 8: Lông tơ trên người Ninh Cốc lập tức dựng đứng, linh cẩu?
Chương 9: “Là Liên Xuyên, chúng ta chết chắc rồi.”
Chương 10: “Không,” Ninh Cốc nói.
Chương 11: Cho nên, cậu đã dùng ý niệm đánh bại Liên Xuyên
Chương 12: Nó lấy đi chìa khóa bí mật
Chương 13: Kể từ ngày đó, bọn họ đã mất đi sớm tối
Chương 14: Vì sao?
Chương 15: Đây là giá trị duy nhất để hắn còn có thể tồn tại
Chương 16: “Động đậy một cái thôi là cậu sẽ chết.” Liên Xuyên nói
Chương 17: “Đi.” Liên Xuyên nhìn cậu, nói ra mệnh lệnh ngắn gọn
Chương 18: Không ném được người này
Chương 19: “Tôi cứ không chết đấy.” Ninh Cốc nói
Chương 20: Hắn ta tên là… Tiểu Loa
Chương 21: Một con dơi siêu to khổng lồ, còn sống
Chương 22: “Không biết,” Câu trả lời của Liên Xuyên rất có tính xây dựng, “Tự cậu ngộ ra đi.”
Chương 23: Sống sót, mới là con dấu sắt nung thiêu cháy cả đời hắn
Chương 24: “Liên Xuyên của tôi,” Ninh Cốc lặp lại, “Chủ thành chia cho anh một nửa.”
Chương 25: Cảm giác quần Liên Xuyên sắp bị mình cọ cho tụt xuống rồi, vậy mà vẫn không thành công
Chương 26: “Anh sẽ không hiểu được.” Ninh Cốc nói tiếp
Chương 27: Linh cẩu cái gì? Não còn không đặc bằng não tên Cửu Dực kia
Chương 28: Nhưng mà gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa. Khi nào hai bạn mới yêu nhau (j/k)
Chương 29: “Cả đời này của tôi,” Liên Xuyên trầm giọng nói, “chính là một câu “vì sao”.”
Chương 30: “Từ giờ còn ai cản tôi nữa, đều phải chết.”
Chương 31: “Không phải mày là Đại Ca đấy chứ?”
Chương 32: “Được.” Liên Xuyên nói
Chương 33: “Tôi là ai.” Liên Xuyên nói
Chương 34: Có thể nghĩ được tới tầng này, chỉ số thông minh cỡ này, ông nội Cửu Dực cũng chẳng bằng được!
Chương 35: Toàn bộ thành viên nòng cốt của đoàn lữ hành đều được điều động
Chương 36: Bên trong toa tàu chính giữa, một cái hòm dạng dài màu đen đang lẳng lặng nằm đó
Chương 37: Ác bá quỷ thành đã nói là làm
Chương 38: “Giúp tôi mặc vào.” Liên Xuyên nói
Chương 39: “Đánh thức Betelgeuse.” Liên Xuyên nói
Chương 40: “Bốn đời chủ thành, bốn Ninh Cốc.”
Chương 41: “Người này, là vốn liếng để chúng ta giành về chủ thành, đoạt lại cố hương.”
Chương 42: Ngay mới đầu chỉ là một cơn gió đen
Chương 43: “Cậu là Ninh Cốc.”
Chương 44: Trưởng đoàn cũng không thật sự muốn cướp lại chủ thành
Chương 45: “Không một ai có thể sắp đặt thay cháu, cháu cũng không nên nghe theo bất cứ sự sắp đặt nào.”
Chương 46: “Tôi không quay đầu lại.” Ninh Cốc nói
Chương 47: “Chết hết đi.”
Chương 48: Betelgeuse, thức tỉnh
Chương 49: “Cháu là ai?” Ninh Cốc nhìn ba người trong phòng, “Ai có thể nói cho cháu biết?”
Chương 50: Dán lên một tấm poster bạn phải chết, mà lại không cho ngày giờ biểu diễn
Chương 51: “Chú đến từ đâu?” Ninh Cốc hỏi
Chương 52: Tất cả nhận thức đều đã bị cắn nuốt từng chút một từ sau khi sụp đổ bắt đầu
Chương 53: “Tôi muốn chém đứt cánh tay đó.”
Chương 54: “Toàn thể đội dọn dẹp rời khỏi chủ thành, tiến vào hoang nguyên sắt đen.”
Chương 55: “Chúng ta đã chọc giận Liên Xuyên rồi.”
Chương 56: “Ngoài sống sót, tôi đã không còn chuyện gì không thể không làm nữa, nếu cậu có, vậy thì làm.”
Chương 57: Một tiếng thở dài trầm thấp thoảng qua gáy Ninh Cốc
Chương 58: Chúa cứu thế lại
Chương 59: Những ngọn lửa đó, sẽ rực cháy giữa chủ thành, những cư dân không thể trốn chạy đó, sẽ hóa thành tro tàn giữa l�
Chương 60: “Chạy nhanh!” Một người hét to với bọn họ, “Phu dọn đường đến rồi!”
Chương 61: “Đây không phải bên ngoài sương đen,” Liên Xuyên nói, “Đây là một mặt khác của đèn kéo quân.”
Chương 62: “Thi nhân là ý thức của ai? Xác của thi nhân đâu?”
Chương 63: “Đừng cử động,” Ninh Cốc nhìn gã, “Cử động là anh chết.”
Chương 64: “Dù là thân thể Liên Xuyên, hay ý thức của Liên Xuyên đi nữa, cũng đều không được thay đổi.”
Chương 65: “Ai dám nói tôi không tồn tại!”
Chương 66: “Mọi cậu ta, đều là biến số,” Diệp Hi nói
Chương 67: Đội quân và kẻ lữ hành mênh mông cuồn cuộn đang vừa gào thét vừa băng qua cầu, tiến vào chủ thành
Chương 68: “Nhân viên quản lý khởi động.” Giọng nữ nói, như đang trả lời cho câu hỏi của Ninh Cốc
Chương 69: “Chào mừng đến với thế giới của tôi.”
Chương 70: “Anh chính là,” Giọng Ninh Cốc đã hơi khàn khàn, “cánh tay cầm đèn kéo quân.”
Chương 71: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ sống ở mỗi một đời chủ thành, thế giới của tôi tồn tại mãi mãi.”
Chương 72: “…… Nghe quê dợ.” Ninh Cốc nói
Chương 73: “Cửu Dực? Cửu Dực! Là anh à!”
Chương 74: Liên Xuyên đứng dậy, giang hai tay ra
Chương 75: “Mặt kia của chủ thành là gì?”
Chương 76: Đang không ngừng lao ra từ những bọt khí nho nhỏ xung quanh giọt sương là một đội quân mặc đồng phục của chủ thành
Chương 77: “Giọt sương không liên quan gì đến hủy diệt cả.”
Chương 78: “Nếu cậu đã lo lắng như vậy,” Cửu Dực nói, “thì hay là hai người đến giáo đường đi.”
Chương 79: Ba bóng đen phóng qua bãi đổ nát giữa một mảng lặng ngắt, lao về phía giọt sương
Chương 80: “Nếu như cậu đi vào đó,” Cửu Dực cũng chỉ vào cậu, “Liên Xuyên coi như chết vô ích.”
Chương 81: “Ninh Cốc,” Giọng Cửu Dực vang lên trước mặt cậu, “Chúng ta đã về rồi.”
Chương 82: Chúa cứu thế gì như c*t!
Chương 83: “Liên Xuyên.”
Chương 84: Tôi là người cược đâu thắng đó vì anh!
Chương 85: Liên Xuyên xông tới, nắm đấm nện lên xương sườn cậu lần thứ ba
Chương 86: Một thế giới bị hủy diệt, trở thành hi vọng của một thế giới khác
Chương 87: “Chỉ dựa vào cậu,” Liên Xuyên nói, “Mà muốn giết tôi?”
Chương 88: Cậu phải tìm thấy tôi, giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy Betelgeuse
Chương 89: Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, tôi, hoặc là Liên Xuyên…
Chương 90: Tôi là Liên Xuyên.
Chương 91: Nếu cậu không thành công, tôi sẽ chết.
Chương 92: Chính giữa giọt sương chợt bừng lên một tia sáng vàng
Chương 93: “Chào mừng cậu đã trở về,” Cửu Dực bay qua người cậu, “Chúa cứu thế.”
Chương 94: “Đẹp,” Liên Xuyên nói, “Anh tuấn.”
Chương 95: Thế giới tu bi không tỳnh iu
Chương 96: Ninh Cốc duỗi ngón tay xoa vài cái trên thiết bị hạn chế, sau đó rướn lại gần, cúi đầu hôn lên gáy Liên Xuyên
Chương 97: “Xuất phát! Đi đến nơi xa nhất!”
Chương 98: So sánh với tường thành cao vút vào không trung của chủ thành, bức tường nằm trước mắt có thể xem như một ngọn núi
Chương 99: Liên Xuyên nhìn cậu, rướn người về phía trước, hôn một cái lên môi cậu
Chương 100: Thiếu
Đứng đầu