Chương 14 (1/2)
“Anh ta vừa đến đây và đuổi việc em?” Penny nhìn nàng với vẻ mặt không-thể-tin-được.
Kit bất đắc dĩ phải kể cho cô bạn cùng phòng nghe những gì đã xảy ra khi Marcus đến cách đây vài giờ; sau cùng nàng vẫn còn chút kiêu hãnh. Dù cho lòng kiêu hãnh đó hoàn toàn rời bỏ nàng bất cứ khi nào Marcus xuất hiện.
Nhưng Kit phải cho Penny ít lời giải thích về gương mặt của nàng khi cô về đến nhà, không thể che giấu đôi mắt đỏ sưng húp hay đôi gò má tái nhợt như kẻ chết rồi của nàng.
“Anh ấy có bằng chứng, Penny…”
“Chỉ bởi vì anh ta nhìn thấy em rời khỏi từ Grainger International?” lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ cô bạn của nàng. “Anh ta không thể làm thế! Chị chắc với em là có luật nói anh ta không được đuổi việc em mà không báo trước…”
“Nhưng anh ta làm thế. Và đã làm thế,” giọng Kit cứ đều đặn, bàn tay nàng bối rối gấp nếp chiếc áo sơ mi của mình. “Penny, thật sự không sao cả,” nàng mệt mỏi cầu xin khi thấy bạn mình nhìn vẫn còn tức giận. “Dù sao em cũng không thể tiếp tục làm việc ở văn phòng cùng anh ấy nữa, khi anh ấy đã tin em là người phản bội.”
“Nhưng sao em không kể sự thật cho hắn nghe?” Penny nản lòng nhìn nàng. “Chắc chắn anh ta sẽ tin em…”
“Nếu em nói với chị rằng em không phải là kẻ làm rò rỉ thông tin mật kia, mà em chỉ đến thăm Catherine Grainger bởi vì bà ta là bà ngoại của em, chị sẽ tin chứ?” Kit lập luận; nàng không giữ bất cứ bí mật nào với Penny, hai người đã là bạn rất nhiều năm rồi.
“Ừm, dĩ nhiên, chị…” Penny ngưng bặt, thoáng cau mày bối rối. “Có thể có… Nhưng ngược lại, có thể không,” cô chầm chậm thừa nhận.
“Chị thấy rồi đó,” Kit buồn bã nói.
“Có vẻ có một chút rắc rối,” Penny nhăn mặt đầy đau khổ.
“Một chút!” Kit lặp lại đầy cay đắng.
“Không phải em đã đủ chán nản rồi sao, tiếp tục với cuộc sống hiện tại, với căn bệnh của mẹ em không phải sao?” Penny hỏi với tất cả sự quan tâm thật lòng.
“Em nói lại lần nữa, Marcus không biết gì về chuyện đó,” Kit nói.
“Đó không phải là lý do!” bạn nàng kêu lên. “Và để suy nghĩ tôi thật sự đã thích người đàn ông này!”
“Em đã thế.” Kit thở dài. “Nhưng nó không…” Nàng ngắt quãng vì nghe tiếng chuông điện thoại reo, khẽ mỉm cười dịu dàng với Penny khi bạn nàng quay người trả lời cuộc gọi. Chỉ còn nàng xoay lại nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, vẫn đang cố gắng chấp nhận sự thật là Marcus đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của nàng.
Nhưng chắc chắn vào một lúc nào đó anh phải nhận ra nàng đã nói với anh sự thật? Chắc chắn công việc làm ăn lần tới của anh sẽ bị phá hoại…? Nhưng cũng có lẽ tên tội phạm thực sự kia đủ thông minh để dừng lại trước khi sự việc bị phát hiện? Đó chính là những điều nàng sẽ làm. Nếu nàng thật sự là kẻ phản bội kia…
——— —————— —————————–
——— —————— —————————-
“Anh muốn gì?” Penny hoạnh hoẹ, nhướng đôi mày chải chuốt nhìn về Kit.
Kit ngay lập tức căng thẳng, vừa khiếp sợ… vừa hy vọng!… rằng người gọi đến có thể là Marcus. Nhưng lỡ như anh đã nhận ra anh phạm sai lầm thì sao? Lỡ…
“À, cô ấy không muốn nói chuyện với anh!” Penny nói với người gọi. “Anh vẫn chưa gây ra đủ chuyện tệ hại hay sao?” cô nói tiếp đầy tức giận.
“Kit đã quá đủ chuyện để lo lắng rồi, không cần nghe lời xin lỗi giả dối của anh đâu… Sao tôi phải nói với anh nhỉ?” Penny la lớn. “Ồ, tha cho tôi đi! Anh chắc chắn là thằng đàn ông ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời mình! Anh không cho là thế…! Nghe nè, kẻ phá hoại,” Penny tiếp tục với cơn thịnh nộ. “Tôi làm gì là việc của tôi, rõ chưa?”
Kit vội vã chạy đến khi nàng nhận ra đó là Marcus, nhưng đầu dây bên kia đã làm Penny đông cứng.
“Tôi rất vui vì chúng ta hiểu nhau,” Penny nóng nảy tiếp lời. “Tôi xin thề, Kit thành thật đến mức cô ấy đã quay lại siêu thị vì phát hiện ra mình đã quên trả tiền cho tờ báo đã đọc! Anh nói đúng… thật mất thời gian… chủ yếu là của tôi!” Penny nổi doá. “Và tôi đã nghĩ rằng mình rất mến anh kia đấy! An ủi duy nhất là anh sẽ thấy anh hoàn toàn là một tên ngốc khi nhận ra Kit đã không gây ra chuyện này!”
Kit vô cùng biết ơn cô bạn vô địch của nàng, nhưng rõ ràng từ phản ứng của Penny với lời đối đáp của Marcus đã khiến nàng không hiểu gì
“Tôi đã nói với anh là không,” Penny mạnh mẽ tuyên bố. “Cô ấy đủ tuyệt vọng rồi, không cần anh bắt đầu lại lần nữa. Ồ, xéo đi,” cô nàng la lớn, trước khi ném ống nghe điện thoại về giá. “Thằng khốn ngạo mạn!” cô lầm bầm, gương mặt đanh lại vì giận dữ khi quay mặt lại với Kit.
Kit nở một nụ cười. “Em chân thành hy vọng đó không phải là cuộc gọi của chủ nhà chúng ta để đưa ra giá thuê nhà thấp hơn!”
Penny nhăn mặt, có vẻ đã rũ bỏ được ít căng thẳng trong người. “Thật khôi hài!” Cô rầu rĩ. “Em có thể tin được cái loại đàn ông ngạo mạn đó sao?”
“Vâng,” Kit thẳng thừng đáp. “Nhưng chị chưa hỏi vì sao anh ta gọi đến?”
Penny nhăn mặt. “Hắn nói hắn muốn nói chuyện với em.”
Kit nhíu mày. “Chuyện gì?” Rõ ràng từ những gì nàng có thể nghe được thì Marcus vẫn không thay đổi suy nghĩ của anh về lỗi lầm của nàng.
Bạn của nàng ngại ngần. “Hắn không nói. Ừm… thật ra thì… chị không để anh ta có cơ hội nói.” Cô đặt bàn tay lên miệng mình với vẻ ngượng ngập. “Chị nghĩ là mình đã nói với anh ta, phải không…?”
Nụ cười thoáng trên môi Kit. “Em nghĩ chị đã làm thế.”
Penny đau khổ. “Chị xin lỗi… em có muốn nói chuyện với anh ta không? Chỉ là chị không chịu được cái cảnh anh ta làm em đau lòng. Em đã quá lo lắng cho mẹ nên không cần dây dưa thêm nữa.”
“Không, em không muốn nói chuyện với anh ta,” Kit nói. “Hẳn anh ta chỉ muốn lăng mạ em thêm mà thôi.”
“Đúng thế,” Penny đồng tình. “Em có tin hắn chỉ gọi đến đây sau những gì hắn gây ra cho em chiều nay?”
Và thậm chí Penny hoàn toàn không biết việc Marcus đã làm với nàng chiều nay …!
Mặt Kit ửng hồng khi nghĩ đến khoảnh khắc trong vòng tay anh, sự hưởng ứng của Marcus với nàng, có vẻ đang chống lại bản năng của anh, như thể anh đã xem thường tính yếu đuối của mình.
Hẳn là thế.
Nàng quyết tâm. “Hãy quên hết tất cả về Marcus Maitland và làm gì đó cho bữa tối thôi nào!”
Tối nay Roger đi tập thể hình nên Penny sẽ không gặp anh ấy đến tận khuya.
Để công bằng với Penny, nàng đã vui vẻ tham gia vào việc chuẩn bị bữa tối, mặc dù khi thực sự bắt đầu ăn mì ống sốt Bolognese (mì ý sốt bò đó ạ), cả hai đều không cảm thấy ngon miệng mấy, không hăng hái gắp thức ăn, hay thưởng thức rượu vang đỏ hợp khẩu vị của mình.
Thật sự Kit cảm thấy như được giải vây cho cả hai người khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu Roger đến vài giờ sau đó.
“Em có muốn tụi chị ở cùng em tối nay không…?” Penny ngập ngừng giây lát trong lúc bước ra mở cửa. Cặp đôi vừa đính hôn này đang dự tính đi xem xuất khuya một bộ film vừa phát hành. “Chị thật sự không muốn để em một mình.”
Kit mỉm cười biết ơn nhưng nàng lắc lắc đầu. “Em muốn ở một mình trong chốc lát.”
Chỉ để cố đối diện với sự thật là nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy người đàn ông nàng yêu một lần nữa. Marcus…
“Em chắc chứ…?” nhìn Penny có vẻ không bị thuyết phục cho lắm.
“Chắc chắn,” Kit trấn an cô, rồi đứng lên dọn dẹp những đĩa thức ăn trên bàn.
Những chiếc đĩa gần như rơi khỏi tay nàng khi nàng thấy mình đang đối diện với Marcus, anh đang đứng ngay bậc cửa.
“Anh muốn gì nữa?” nàng buột miệng, quá choáng váng để có thể nói những lời dễ nghe hơn.
Miệng anh mím lại không có vẻ gì là đùa cợt. “Anh có chút mệt mỏi khi mọi người cứ hỏi anh câu này tối nay!”
Anh liếc về Penny đang đứng ngay trong phòng khách một cái nhìn châm chọc.
“Vậy thì có lẽ anh không nên tiếp tục xông vào mà không báo trước thế này,” Penny gay gắt đốp lại. “Chị xin lỗi, Kit, nhưng anh ta cứ bước vào.”
Cô bạn cùng nhà của nàng nhăn nhó với vẻ hối lỗi trước khi liếc nhìn Marcus lần nữa.
Kit đặt những cái đĩa xuống mặt bàn một cách cẩn thận… trước lúc nàng có thể làm rơi chúng vì đôi tay run rẩy của mình!
Gọi điện đến cho nàng là một lẽ, nhưng đến đường đột trên bậc cửa nhà nàng như vậy thì… thì thật giống như Penny vừa nói ngắn ngọn khi nãy! – hoàn toàn không mong đợi.
Marcus nhìn nàng dưới vành mũ. “Anh nói chuyện với em được không Kit? Một mình,” anh thêm vào.
“Anh thật có thần kinh không…”
“Ổn mà Penny,” Kit cắt ngang lời của bạn mình đầy quả quyết, mặc dù đôi tay nàng đang nắm chặt lấy hai bên người. “Em biết chị phải đi ra ngoài, và chắc chắn ông Maitland sẽ không ở lại lâu đâu.”
“Nếu em chắc…?” nhìn Penny rõ ràng là còn lâu mới bị thuyết phục rằng để Kit ở lại một mình với Marcus là điều nên làm.
Nhưng Kit hiểu rõ bạn nàng không có việc gì phải lo lắng; nhìn vào khuôn mặt của Marcus, biểu tình của anh và ánh mắt thản nhiên, và nàng biết rằng dù anh ta đến đây để nói chuyện gì đi nữa thì cũng không phải nói lời xin lỗi nàng, hay lời buộc tội sai lầm của anh, thậm chí là đến để làm tình với nàng.
“Em chắc chắn mà.” Nàng mỉm cười động viên Penny.
Penny mỉm cười lại với nàng trước khi nhìn chăm chăm vào Marcus. “Đừng có gây thêm nỗi đau nào cho cô ấy nữa,” cô cảnh cáo.
“Tôi sẽ cố gắng,” anh đáp. “Bất cứ giá nào,” anh bước vào khi Penny chuẩn bị rời đi, “Tôi cũng khá giống cô.”
Penny nhìn anh như muốn giết người trước khi rời khỏi phòng và đóng cửa lại nhẹ nhàng.
Để lại một sự căng thẳng đến đau đớn giữa Marcus và Kit. Ít ra… cũng là đau đớn đối với nàng. Nàng không biết Marcus có cảm thấy chút lung túng nào hay không.
Nhưng càng yên lặng thì cảm giác căng thẳng càng nặng nề hơn với Kit, nhiều đến mức nàng không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
“Thế nào?” nàng thốt ra.