Chương 7: Mâu thuẫn thêm sâu sắc (1/2)

Editor: SamLeo

Dù sao không có việc gì có thể làm, Tả Uyên Thần dứt khoát xem phim. Thật ra bộ tài vụ này của bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần hoàn thành công việc có thể an phận thủ thường, bình thường diễn hài pha trò cũng không ai cố ý tình hoạnh họe.

Đương nhiên, trước kia vẫn nơi nơi có người làm khó dễ cậu thì hưởng thụ không được phúc lợi này, hôm nay, cậu cũng không tin Trình biến thái kia còn không biết xấu hổ lại chạy đến trước mặt cậu nói cậu “Hữu nhục thất dung”!

Yên tâm thoải mái suốt đến giờ tan ca, đồng nghiệp cũng đều đi gần hết rồi, Tô Tú xách dù ném tới trên bàn cậu,

“Anh Thần, bên ngoài trời mưa đấy, em đi cùng Chị Lý, cho anh dù.”

“Tốt như vậy?” Tả Uyên Thần liếc mắt nhìn cô, “Vậy cám ơn.”

Tô Tú cười một nụ cười gọi là dạt dào ý xuân, “Chúng ta giao tình gì a, không cần cảm ơn!” Vừa nói vừa đuổi theo Chị Lý đã đi ra cửa, cuối cùng hơi có thâm ý trả lại thêm một câu, “Đúng rồi, quản lí còn chưa đi a, để cho anh che dù giúp y.” Nói xong còn cười khẽ chớp chớp mắt với cậu.

Thực không hiểu nổi hiện tại đám con gái đều là nghĩ thế nào, hai người càng không đúng bàn càng thích gom thành một mảnh, quên bọn họ vừa mới cãi nhau sao! Mặc dù cậu cảm thấy đó cũng không phải cãi nhau, chỉ là nói lý lẽ cùng tên kia mà thôi – -||.

Tả Uyên Thần cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, thấy ngoài cửa sổ trời mưa rất lớn, dù sao phim cũng chưa xem hết, cứ vừa xem vừa chờ y đi ra.

Nhưng mãi đến còn hơn nửa tiếng nữa cũng diễn xong, trong văn phòng cũng đi hết một người cũng không có, cửa phòng quản lí vẫn là gắt gao đóng chặt.

Y có công việc quan trọng gì còn cần phải tăng ca? Không có khả năng a, Tả Uyên Thần sờ sờ cằm trầm tư, không phải là lại ở trong phòng làm việc chơi trò chơi đi.

Nghĩ đến khả năng này, Tả Uyên Thần dứt khoát cũng không đợi thêm nữa, trực tiếp đi qua gõ cửa phòng quản lí, “Quản lí Trình, quản lí Trình?”

“Có chuyện gì sao?” thanh âm của Trình Trạch Dương cùng giống như trước, cứng nhắc không có gì lạ.

Tả Uyên Thần bĩu môi, thầm mắng âm thanh giả đứng đắn, mới mở miệng hỏi, “Bên ngoài mưa còn lớn, Tô Tú cho tôi mượn dù, cùng đi đi.”

“Tô Tú?” thanh âm của Trình Trạch Dương hơi hơi giương lên một chút, lại khôi phục như cũ, “Không cần, cậu đi trước đi.”

Tả Uyên Thần trong lòng lại cháy lên một phen lửa giận, tôi vất vả chờ anh đến bây giờ còn dám ra vẻ ta đây với tôi, nhất thời lạnh lùng ném một câu “Tùy ý anh” thì xoay người ra khỏi bộ tài vụ.

Chờ đến dưới lầu, phát hiện mưa lại lớn mấy phần. Vốn mùa hè mưa tới thì tới, hiện tại lại càng giống có người lấy ống nước từ trên đám mây tưới xuống.

Người kia bộ dạng gầy yếu, như thế mà dầm mưa không biết sẽ ra sao. Nghĩ vậy, bước chân vừa muốn bước ra thì đột ngột rút về.

Có lẽ y cũng không có công việc gì, nói không chừng đợi lát nữa sẽ xuống, Tả Uyên Thần nghĩ nghĩ, cứ đứng đứng bên cửa một chút, bên cạnh đứng mấy người có lẽ đang đợi người đưa dù hoặc đợi mưa tạnh, thấy cậu xách theo dù, đều không hẹn mà cùng ngắm cậu mấy lần, Tả Uyên Thần sâu sắc cảm thấy con người mình thật sự là quá tốt!

Quả nhiên mới vừa đợi 2, 3 phút, Trình Trạch Dương đã cúi đầu từ trong lầu chạy ra, có lẽ là Tả Uyên Thần đứng quá khuất, y hiển nhiên là không thấy được, chỉ nhìn thấy bên ngoài mưa to như trút nước, có chút sững sờ.

Tả Uyên Thần đi chầm chậm đến bên cạnh y, thấy y vẫn không chú ý mình, không được tự nhiên nhẹ giọng ho, “Khụ khụ… Quản lí Trình, cùng đi đi?”

Những người bên cạnh đó vốn nhìn cậu cầm dù đi đến trước mặt người thanh niên thì vẫn ngắm cậu rất kỳ quái, sau khi nghe đến hai chữ “Quản lí”, đều lại không hẹn mà cùng biểu lộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, bổ sung pha lẫn thêm chút xem thường.

Tả Uyên Thần cũng mới hậu tri hậu giác cảm thấy, hành vi của mình, thật sự có điểm nịnh nọt a dua —— trong truyền thuyết! khuôn mặt tuấn lãng cũng không chịu nổi có chút ửng hồng.

“Đi thôi.” thanh âm Tả Uyên Thần cũng thấp xuống, tay trống còn kéo kéo tay áo Trình Trạch Dương, “Tô Tú đặc biệt dặn dò tôi phải đợi anh.” Vì bù đắp mặt mũi, Tả Uyên Thần vẫn còn cố ý đề cập Tô Tú.

Trình Trạch Dương vẫn cúi đầu, cũng không nhìn cậu, nghe xong lời cậu thân thể lại hơi hơi dừng một chút, “Không cần, tự mình tôi đi là được rồi.” Nói xong, cũng không để ý bên ngoài mưa to, cứ từ từ xông ra ngoài.

Tả Uyên Thần rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt của đám người bên cạnh chẳng kiêng dè càng thêm xem thường, thậm chí còn có một người đàn ông cười lạnh vô cùng trực tiếp.

Nhìn thấy bóng dáng chạy băng băng ở trong màn mưa kia, Tả Uyên Thần lại một lần nữa hận đến nghiến răng nghiến lợi, Trình Trạch Dương, thực con mẹ nó không phải thứ gì!

Buổi tối Tả Uyên Thần cũng không có hứng thú chơi trò chơi, cơm nước tắm rửa xong thì nằm trên ghế sa lon lớn ở phòng khách xem TV, trong lòng vẫn đang phẫn uất không dứt.

Trình Trạch Dương chết tiệt kia!

Trước kia mặc cậu cố tình gây sự, đó là bởi vì cậu Tả Uyên Thần lười tính toán cùng y, hôm nay chẳng qua là nghiêm chỉnh nói lý lẽ với y, tại sao làm như cậu cấp dưới ức hiếp cấp trên, chính là không phong độ không tu dưỡng không lòng dạ! Còn hại cậu mất thể diện trước mặt bao nhiêu người lạ.

Sau này cậu Tả Uyên Thần nếu tiếp tục xen vào việc của người khác, sẽ chặt đầu xuống cho y đá bóng!

“Anh hai, sao anh không vào trò chơi a, Lão Đại hỏi anh còn có làm nguyệt lão hay không.” Tả Viện Viện từ trong phòng đi ra, đến tủ lạnh lấy ly đồ uống.

“a, cái kia a… Anh lập tức đi.” Vậy mà bực bội đến quên vụ này đi. Tả Uyên Thần tắt TV, nghĩ nghĩ, rồi dặn dò Tả Viện Viện, “Em nhất định phải cách… Hoa Vị Miên xa một chút, có biết hay không!”

“Biết rồi! Vốn đã cách đủ xa!” Tả Viện Viện chép miệng, lại trở về phòng. </script> Tả Uyên Thần cũng vào phòng, vào trò chơi, quả nhiên lập tức đã nhận được mật ngữ của Hoa, Thiển Miên.

Mật ngữ: Hoa, Thiển Miên khe khẽ nói với bạn: đến nguyệt lão tuyến 3 đi, tôi làm xong phải out.

Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Hoa, Thiển Miên: A, được

Dùng cờ hoa tiêu hệ thống tặng trực tiếp bay đến nguyệt lão, lại chờ thời gian an toàn qua chuyển đến tuyến ba, Hoa, Thiển Miên đã ở đó chờ, thấy cậu đã qua, lập tức phát lời mời.

Tả Uyên Thần click đồng ý, lại trực tiếp nâng má không có việc gì nhìn chằm chằm hai nhân vật, mình cưỡi Dã Trư đi theo phía sau Kim Mao Sư Tử, thấy mộc mạc thế nào.

Dù sao nhàn rỗi không có việc gì, Tả Uyên Thần vào lần đánh đầu tiên đã nhấn tự động, click mở Thương Thành nguyên bảo góc phải.

Tìm được cột trang phục, mặc thử mấy bộ, xem ra Tật Phong Lang thay đổi trang phục vẫn rất phong nhã. Nhưng, Tả Uyên Thần ở trong lòng quên, trong trang phục Thương Thành này thuộc tính gì cũng thêm không được, vậy mà một bộ phải tiêu hơn 100 đồng RMB, người tiêu tiền như nước mới mua đi…

Tiếp theo Tả Uyên Thần cứ ngắm bộ Hoa, Thiển Miên mặc trên người.

Quả nhiên người tiêu tiền như nước vẫn phải có o(╯□╰)o…

Lại tùy tiện nhìn nhìn tọa kỵ linh tinh, cũng là đắt tiền cực kỳ. Đóng Thương Thành, Tả Uyên Thần lại chống cằm nhìn hai nhân vật. Nếu mình đổi trang phục cái tọa kỵ sư tử, hai người vẫn rất xứng đôi.

Tả Uyên Thần trong lòng cả kinh, nháy mắt tỉnh táo lại, mình đang nghĩ vớ vẫn những thứ gì đâu, lắc lắc đầu, dứt khoát hủy bỏ tự động.