Chương 29: Vô hình đối chưởng tại Phương Phỉ lâu (1/2)
“Ngươi nhớ đến Ngọc Hoàn của ngươi?” Lâm Triêu Hi cười hỏi, đúng lúc mang thức ăn lên, nàng cúi đầu gắp một khối thịt sư tử, thật đúng là nguyên chất nguyên vị.
Lâm Phượng Âm ghé mắt nhìn nàng nói, “Đúng a, nương nói xem hiện tại nàng có ở đó hay không, không bằng chúng ta đi xem một chút?”
Thanh lâu? Lâm Triêu Hi đảo tròn mắt, dù sao cũng chưa từng đi, nàng đáp ứng “Hảo!”
Phương Phỉ lâu không hổ là cực phẩm thanh lâu phồn hoa nhất Hoa Châu, nghe nói nơi trăng hoa ở thành Hoa Châu, các quan lại quyền quý cả nước cũng đều vì nghe danh mà đến, chỉ vì coi trọng những nữ từ tài sắc xuất chúng.
Phương Phỉ lâu không bố trí quá rực rỡ xa hoa, ngược lại hết sức thanh nhã mà không mất quý khí, nghe đâu điều này có liên quan đến tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Bạch Hoa Hoa năm đó, nơi đây từ xưa đến nay đều theo phong cách lãng mạn, cho nên bên trong Phương Phỉ lâu hết sức rộng rãi, vách tường tạo thành từ ngọc lưu ly, nóc phòng là hoa văn ngũ sắc, ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trên người các nữ tử, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Thang lầu được xây dựng bằng gỗ dương trắng, rất giống như thang lầu ở biệt thự hiện đại, phẩm vị xa hoa. Hương thơm khắp phòng, cũng không phải là mùi phấn nồng nặc, mà giỏ cùng bồn hoa lan với các loại hoa khác, phát ra mùi thơm. Giữa lầu một có một hồ nước lớn trong suốt, trong nước là cá vàng, giữa hồ xây một bông hoa sen đang hé mở, làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, nếu như có một cô gái đứng trên nhẹ nhàng múa và cất tiếng ca thì đẹp đến cỡ nào. Bốn phía là chỗ ngồi vây lại thành vòng tròn, cũng không có bàn, mà giống như ngồi trên chiếu ở Nhật Bản, một bàn gỗ hương nhỏ, phía trên để trái cùng cùng bộ đồ trà tinh xảo, ở dưới là một thảm thêu mềm, làm cho người ta yê bình hưởng thụ.
Một lão bà bà như Lâm Triêu Hi đi vào thanh lâu thu hút vô số ánh mắt, có kinh ngạc có kinh hỉ có nghiền ngẫm, nhưng phần lớn ánh mắt của bọn họ tập trung trên người Lâm Phượng Âm, nếu so sánh, những nữ tử duyên dáng kia cũng không sánh bằng một nhi tử yêu nghiệt, nếu hắn đổi nữ trang, chắc chắn sẽ làm một đống nam nhân chết mê chết mệt.
Lâm Triêu Hi nuốt nước bọt, thu hồi ánh mắt theo dõi ngũ quan cực phẩm của hắn.
Không biết là người nào truyền tin, không bao lâu, lão bản Phương Phỉ lâu liền tới tiếp đón. Nàng gọi Hoa Nương, bất quá chỉ ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phải xinh đẹp tầm thường, mà là thanh tú nhu nhã, làm cho người ta yêu thích, vô luận như thế nào cũng nhìn không ra nàng là một lão bản, nàng giống như một người tao nhã cầm kỳ thư họa tinh thông.
Hoa Nương một thân y phục xanh nhạt, trên đầu gài một cây trâm màu tím, lúc đi vòng bạc ở cổ chân còn vang dội đinh đang, tay nàng cầm quạt, mỗi bước đi nhẹ nhàng giống như bước trên mây. Nàng đi tới, lúm đồng tiền như hoa hỏi, “Lâm tam công tử, lâu ngày không tới, Ngọc Hoàn nhà chúng ta nhớ ngươi chết.”
Lâm Phượng Âm nhìn các cô nương rỗi rãi bên cạnh hỏi, “Chỉ có nàng nghĩ tới ta?”
Hoa Nương che mặt cười tươi, những cô nương kia cũng nâng khăn tay lên, bàn tay trắng nõn che miệng trăm miệng một lời nói, “Chúng ta cũng nhớ ngươi chết!”
Lâm Triêu Hi trừng hắn một cái, quả nhiên khắp nơi đều có mầm mống phong lưu, tuyệt đối là con quạ đen nhất trong các con quạ!
Lâm Phượng Âm giống như không nhìn thấy lão nương đang cắn răn nghiến lợi bên cạnh, cứ thế hỏi, “Ngọc Hoàn đâu?”
Hoa Nương chỉ chỉ trên lầu nói, “Hôm nay có khách quý tới, chỉ đích danh Ngọc Hoàn, ngươi cũng biết Ngọc Hoàn là hoa khôi của chúng ta, tất nhiên sẽ bận rộn!”