Chương 22: Kết thúc (1/2)

Sớm Đã Có Cục Cưng Giản Anh 21600K 11 tháng trước

Sáng sớm, trời trong nắng ấm, trong rừng vang lên lầm rầm tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, tiếng suối nước chảy róc rách; lá rụng phủ kín con đường nhỏ, thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua khuấy động rặng tre trút lá. Mùi đất núi cùng hương hoa ngan ngát xông vào hai cánh mũi, tất cả đều khiến tâm trí anh xao động.

Ung Tuấn Triển chầm chậm đi tới một chiếc sân nhò trong vườn tre, vài cánh bướm dập dìu, lả lướt trẽn đầu, một chiếc lá tre vàng ướt sương tình cờ đậu xuống bờ vai anh.

Nơi này không hề thay đổi, toàn bộ ký ức đang sống lại trong anh. Anh đã từng sống ở đây ba tháng, thậm chí Trọng Hàm đã được tạo ra từ chính đây.

Anh đi vào bên trong, xung quanh im ắng như không có ai ờ, xa xa vang lên tiếng chó sủa inh ỏi. Cánh cửa chính của nhà trọ chưa có mở, phía trước có một khoảng trống rộng cỏ đầy những bông hoa màu tím.

Trong sân, dưới bóng cây đại thụ, có một cô gái trẻ đang đang ngồi. Cô mặc chiếc quần jean màu trắng, đeo tạp dề màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, đang ủ rũ ngồi cắn móng tay bên một đống đồ đạc; sợi tóc mai lay động theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, hàng lông mi dài tạo thành một đường cong trước đôi mắt buồn của cô.

- Khụ! - Anh hắng giọng. - Có người không? Vạn Tử Tầm còn chưa quay đầu lại:

- Thật xin lỗi, chưa tới giờ mở cửa....

Giọng nói này! Cô khựng người, tim đập như nổi trống, không tự chủ được từ từ đứng lên.

- Là.... anh sao?

Cô thình lình quay ngoắt lại.

- Trời ạ! Đúng là anh!

Tim cô đập nhanh kinh khủng, cô sợ mình sẽ ngất xỉu mất; thậm chi cô còn không dám thở mạnh vì sợ tất cả chỉ là ảo ảnh; chì cần cô động một chút thì anh sẽ biến nhất như dải cầu vồng.

- Em đang làm gì ở đây? - Ung Tuấn Triển tới gần cô, nghi hoặc nhìn một chiếc nôi gỗ nhỏ. Cô đang đóng dinh dở một cái giá gỗ, còn có một chiếc xe tập đi cho trẻ nhỏ, một chiếc xe đẩy, một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn....

- Em xin lỗi.... - Nước mắt lập tức trào khỏi hốc mắt cô. - Em thực sự không biết đứa nhỏ vẫn còn sống, thật sự không biết....

Trán anh nhăn lại, đưa lay nâng cằm cô lên:

- Đáng ra em không nên sinh đứa nhỏ.

- Em biết.... - Anh từng nói, đứa nhỏ đã quấy rầy cuộc sống của anh.

- Em biến cuộc sống của mình thành một đống hỗn độn và cũng khiến cuộc đời anh hỗn loạn thành đoàn.

- Em biết.... - Bộ dáng chật vật hiện giờ của cô chính là báo ứng tốt nhất.

- Ngay từ đầu em nên nói ra mọi chuyện.

- Em biết.... – cô cũng rất hối hận mà.

- Anh yêu em!

- Em biết… Ơ?! – Vạn Tử Tẩm nhìn lên, mờ mịt, ánh mắt si ngốc, mê mê ảo ảo không dám tin.

Ung Tuấn Triển ôm cô hãy còn đang ngây ngốc vào lòng, siết chặt vòng tay, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: