Chương 2 (1/2)
“Hòa thân?”
Mặt Công Tôn Vũ không còn chút máu, lặp lại lời Công Tôn Lẫm vừa mới nói cho nàng.
“…… Ừ.” Công Tôn Lẫm lắp bắp gật đầu.
Nhìn nàng như chịu đả kích rất mạnh, làm cho hắn âm thầm run rẩy, cảmthấy như mình làm chuyện gì đó vô cùng sai trái, Rất có lỗi với nàng.
Hắn cảm thấy hơi do dự, quyết định của hắn là sai sao?
“Này……” Hắn không khỏi khẩn trương hít sâu một hơi.“Hoàng thượng nói Tam hoàng tử Tư Quốc cá tính ôn hòa, nhân phẩm thượng thừa, hơn nữa hắncũng thông thao âm luật thi từ, thực tương xứng với sở thích của ngươi,các ngươi nhất định sẽ hòa hợp, nói không chừng còn có thể phu xướng phụ tùy, hòa thuận vui vẻ……”
Hắn cố gắng nói tốt giúp trượng phu tương lai của nàng, thấy mặt nàngvẫn trắng bệch như cũ, hốc mắt thậm chí dần dần đỏ lên, khiến ngực hắncũng khó chịu, đành phải gãi gãi gò má, lắc đầu thở dài.
Ai, hắn bắt đầu có cảm giác hối hận.
Ban đầu, hắn cho rằng gả Vũ Nhi đi là chuyện chính xác, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện đã xem nhẹ cảm xúc của Vũ Nhi.
Nhưng nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng thật không dễ chịu.
“Mấy năm nay, người thay ta chắn không ít lời cầu hôn, thà rằng đắc tộivới người ta cũng chưa từng gật đầu một lần…… Ta còn cho rằng…… Nghĩrằng cả đời này người sẽ không nỡ để cho ta xuất giá.” Nàng cúi đầu nói.
Đầu nàng cúi thấp, rất thấp, nên giọng nói cũng nhỏ gần như không nghe thấy.
Công Tôn Lẫm nghe vậy, quay đầu nhìn thẳng nàng, thấy đầu nàng cúi rấtthấp, không nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn không chịu được hơi hơikích động.
Nàng…… Nàng đang khóc sao? Sao cổ họng nghe qua giống như có chút nghẹn ngào?
Hắn cố gắng thoải mái mà cười ha ha vài tiếng.“Ta sao có thể không chongươi xuất giá? Lúc trước giúp ngươi từ chối vô số lời cầu hôn là vì cảm thấy ngươi còn quá nhỏ. Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, cái gọi là ‘Nữđại bất trung lưu’, là đến lúc nên xuất giá.”
“Vốn ta còn ở phiền não chọn lựa đối tượng cho ngươi, vừa khéo hôm nayhoàng thượng nhắc đến tam hoàng tử Tư Quốc vs ta. Ta cảm thấy rất xứngđôi vs ngươi. Ta còn nghe nói, hoàng đế Tư Quốc rất yêu thích tam hoàngtử, nói không chừng tương lai có cơ hội ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nóinhư vậy, ngươi có khi được lên làm hoàng hậu Tư Quốc đó! Những mà cũngnghĩ quá xa rồi, cho dù cuối cùng tam hoàng tử không lên ngôi vị hoàngđế, ngươi vẫn cứ là một vị vương phi thân phận tôn quý.”
“Ta không muốn làm vương phi, muốn cùng người cả đời, thậm chí cả đời không gả cũng được.”
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt tuyệt vọng cầu xin.
“Nói ngốc cái gì đó? Lúc ta thu dưỡng ngươi, trong lòng sớm đã chuẩn bịcó một ngày đưa ngươi đi lấy chồng, ngay cả đồ cưới cũng đã chuẩn bịnhiều năm, chính là ngóng trông ngươi có thể thuận lợi vui vẻ gả ra khỏi Tiêu Dao vương phủ.”
Nàng không đáp lời, bắt đầu lặng lẽ khóc nước mắt một giọt, một giọt, lại một giọt từ bên má chảy xuống.
Hắn gằn từng tiếng, nàng nghe mà xót xa không thôi.
Thì ra hắn luôn dự định gả nàng cho nam nhân khác?
Hắn thực sự chưa từng hiểu được tâm ý của nàng, bằng không sao có thể ởtrước mặt nàng mà thoải mái nói ra những lời làm cho nàng tan nát cõilòng như vậy?
“Ngươi…… Ngươi đừng khóc! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tư Quốc quá xa, luyếntiếc nơi này, sợ gả qua sẽ nhớ nhà sao? Ta đây sẽ bảo hoàng thượng canthiệp Tư Quốc, bảo hoàng thượng ban thưởng cho ngươi một tòa biệt viênhoặc phủ đệ gì đó, yêu cầu hoàng tử Tư Quốc hàng năm dẫn ngươi trở vềthăm, ít nhất phải ở lại một tháng, như vậy ngươi sẽ không nhớ nhà, hàng năm đều có thể thấy ta — Vũ, Vũ Nhi?”
Lời của hắn bị cắt đứt, cứng họng nhìn Công Tôn Vũ bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn.
“Đừng đưa ta đi hòa thân!” Công Tôn Vũ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồngngực ấm áp quen thuộc từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, tuyệt vọng cầu xin .
Khi còn nhỏ, lúc nàng chịu uất ức đều đi tìm hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn thút thít làm nũng, để hắn dỗ nàng, hơn nữa nói với nàng tất cả đã có hắn, không cần lo lắng bất cứ cái gì.
Hắn đứng yên một hồi lâu sau, nâng tay lên, không giống như trước kia ôm lấy nàng, ngược lại đẩy nhẹ nàng ra.
Trên mặt nàng là nước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Vũ Nhi, ngươi trưởng thành rồi, không thể ôm ta như vậy.”
Hắn nói rất không được thoải mái, cũng cố ý cách xa nàng hơn một ít, dường như là sợ nàng lại một lần nữa nhào về phía hắn.
“Ta thực sự không muốn gả cho người khác, van cầu người, xin hoàngthượng thu hồi chiếu mệnh, đừng phái ta đi hòa thân! Tư Quốc…… Thực sựquá xa ……”
Nàng nước mắt đầy mặt cầu xin, gần như nói không thành tiếng.
“Cho ngươi đi hòa thân, thật là khiến ngươi chịu thiệt thòi. Nhưng tatin tưởng ánh mắt của ta cùng hoàng thượng, ngươi gả đi tuyệt đối sẽkhông chịu thiệt .”
“Ta không muốn rời khỏi người!”
“Ta đã nói rồi, nữ đại bất trung lưu, ngươi không lập gia đình, biến thành gái lỡ thì, cho dù có xinh đẹp tài hoa thì cũng –”
“Ta không quan tâm!”
“…… Vũ Nhi, đừng nghĩ quẩn như vậy.”
Hắn xoa xoa cái trán, cảm thấy không thể giúp nàng hiểu ra được. Hắnđang suy nghĩ xem phải nói thế nào để thuyết phục nàng, không ngờ lờinàng nói sau đó lại khiến hắn thần hồn phách tán –
“Bởi vì trong lòng ta chỉ có chàng, cũng chỉ có thể có chàng! Trừ chàng ra, ta sẽ không gả cho bất cứ nam nhân nào khác!”
Nàng cảm thấy trong lòng như phá tan một hàng rào, tình ý sâu nặng những năm gần đây cất giấu không dám tràn ra, không dám để cho hắn phát hiệngiờ lại cuồn cuộn không thể ngăn chặn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Công Tôn Lẫm bị nàng đột nghiêm bày tỏ, hơi thở cứng lại, lập tức biến sắc, vô cùng nghiêm khắc trợn mắt nhìn nàng.
“Làm càn! Vũ Nhi, thu hồi những lời này của ngươi!” Hắn cắn răng tức giận nói.
Nàng lắc đầu, lại lắc đầu.
“Ta không thu, tất cả đều là lời thật lòng của ta, ta muốn nói những lời này đã lâu .” Khuôn mặt nàng tái nhợt nói.
“Ngươi…… Thật sự rất không đứng đắn, rất hoang đường! Ngươi đã quên, ta là nghĩa phụ của ngươi sao!”
Giờ phút này, hắn rất muốn dùng sức làm thanh tỉnh đầu óc đã bị những ýtưởng điên rồ kia lấp đầy của nàng, hy vọng nàng tỉnh táo lại, đừng làmra chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ nữa.
“Ta không quên, ta không lúc nào quên được! Chúng ta không có huyếtthống, vì sao ta không thể yêu chàng? Những năm gần đây, ta thầm yêuchàng cũng không dám nói, đơn giản vì chàng là ‘Nghĩa phụ’ của ta! Thânphận này làm cho ta đau khổ không thôi, ta thường nghĩ, vì sao chàng lại là ‘Nghĩa phụ’ của ta?” Nàng không cam lòng hỏi.
Tuyệt vọng làm cho nàng không hề chùn bước, vứt bỏ tôn nghiêm cùng dèdặt, chỉ hy vọng…… Chỉ hy vọng hắn hiểu được tình cảm của nàng đối vớihắn.
Từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, hắn đem nàng từ đám bụi cỏ ở ngoài thành ôm vào trong lòng, che chở nàng trưởng thành.
Trong sinh mệnh của nàng, hắn là bầu trời của nàng, thần của nàng, làtất cả của nàng, cũng là điểm xuất phát và là nơi nương tựa duy nhất của nàng.
Ngoài hắn ra, nàng có thể vứt bỏ tất cả.
“Hồ đồ! Sao ngươi có thể nói những lời trái với luân thường như vậy?”
Hắn nắm chặt hai đấm, đè nén tức giận để không đập vỡ đồ.
“Đây là lời tâm huyết của ta!”
Nàng lén lút nắm chặt hai tay, dũng cảm đối mặt với cơn cuồng nộ của hắn.
“…… Ngươi biết xuất thân của ta, cho dù cha mẹ ruột của ta tôn quý đếnnhường nào, nhưng làm ra chuyện vượt qua luân thường vẫn sẽ làm chongười ta khinh thường, làm cho người ta phỉ nhổ. Muốn ta vô duyên vô cớgánh vác tội danh sỉ nhục này sao! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn người khácphỉ nhổ khinh bỉ sao?”
Hắn khổ sở vạch ra vết sẹo xấu xí nhất trong lòng ra, chính vì khôngmuốn thấy nàng cố chấp để rồi phạm phải sai lầm khiến người ta căm thùđến tận xương tuỷ giống như cha mẹ ruột hắn.
“Ta không cần!”
“Đây là loạn luân! Bỏ ngay cái ý nghĩ vô sỉ đến cực điểm đấy của ngươiđi! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi có loại tình cảm gì khác ngoại trừ tình thân cha và con gái!”
Khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.
…… Loạn luân?
Tâm ý của nàng, bị ném trở về chỉ vì hai chữ “Loạn luân”…………
“Trong lòng chàng, cái gọi là luân thường, thực sự cao hơn tất cả sao?Chẳng lẽ không có chuyện gì, ko có ai khiến chàng muốn mạo hiểm mà giữlấy sao?”
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Sớm biết hôm nay trong lòng ngươicó giấu tâm tư xấu xa như vậy, năm đó ta đã không ôm ngươi từ đồng hoang về, nhận làm ‘Nghĩa nữ’ rồi!”
“Ta có khi cũng hy vọng lúc ấy nếu chết ở chỗ đó thì tốt bao nhiêu, nhưvậy mỗi ngày ta sẽ không phải ngoài mặt nhận chàng là làm cha, tronglòng lại khổ sở giãy dụa, lưu luyến không thôi –”
“Im miệng! Ngươi không dc nói nữa! Ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng, nhanhban chiếu lệnh xuống, nhanh nhanh cho ngươi và tam hoàng tử Tư Quốc hòathân, cho ngươi sớm ngày rời khỏi Tiêu Dao vương phủ của ta, đừng để tathấy ngươi nữa!”
Hắn oán hận phất tay áo xoay người, dường như vô cùng xem thường nàng, không muốn liếc mắt nhìn lại một cái.
“Rầm” một tiếng, hắn dùng lực đẩy cửa ra, đóng sầm lại, bước chân thật mạnh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cái dũng khí mà nàng vừa dùng để chống lại hắn, theo hắn rời đi cũngnhanh chóng tiêu tan, cả người chỉ có thể từ từ ngã ngồi trên đất, lệrơi đầy mặt.
Nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, bị hắn nhẫn tâm đạp vỡ, đau đớn đến tột cùng, đã không còn cảm giác,chỉ còn lại sự chết lặng.
“Sớm biết vướng bận lòng người như thế, thà rằng không quen biết…… Tarốt cuộc đã hiểu những lời này. Nghĩa phụ…… Công Tôn Lẫm…… Ta hy vọngbiết bao…… Chàng và ta chưa bao giờ quen biết……”
Nàng níu chặt ngực, thì thào nói.
Tiếng xô cửa rầm rầm vừa rồi khiến tất cả nô tì thị vệ bận rộn ngoài cửa trong viện đều kinh sợ tới mức choáng váng, không ai dám thốt ra mộttiếng nào.
Mọi người không biết vương gia và tiểu thư vì sao xảy ra xung đột nghiêm trọng như vậy, cũng không hiểu kết quả đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ là hạ nhân, một câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầutiếp tục làm việc, làm bộ không thấy gì hết. Ngay cả khi vương gia đãrời phủ, cũng không ai dám vào an ủi tiểu thư Vũ Nhi đang đau lòng.
Từng đợt gió mát ngày xuân từ ngoài cửa thổi vào, lại ko thổi được những giọt nước mắt bi thương trên má Công Tôn Vũ ……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Công Tôn Lẫm tức giận rời đi. Sau khi hắn tiến cung hoàng thượng ban cho hắn ngủ lại trong tẩm điện phía sau, mấy ngày liên tục không hề quaylại vương phủ Tiêu Dao của hắn.
Hoàng thượng nghe được tin không triệu kiến hắn, mà tự mình đi đến tẩm điện của hắn hỏi han.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?”