Chương 7 (1/2)
Từ cái lần không kìm chế được ôm hôn nhau bị Hoàng thượng bắt được, CôngTôn Lẫm và Hồng Đậu rơi vào trạng thái căng thẳng một cách kỳ quái.
Công Tôn Lẫm trở nên rất câu nệ, tuyệt đối không để mình có cơ hội ởcạnh Hồng Đậu như là để tránh nghi ngờ. Về phần Hồng Đậu, vô tri vôgiác, hời hợt qua ngày, tận tâm hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho chủ tửgiống như nữ tì bình thường.
Nhưng Hoàng thượng nhìn thấy họ như vậy thì thật sự rất sốt ruột. Hắnđến đây vì muốn thúc đẩy họ, thúc giục hoàng đệ có thể nhanh nhanh tỉnhtáo lại, sớm hiểu được đạo lý “Giai nhân nan tái đắc”. (nghĩa nôm na làgiai nhân khó có được)
Cứ theo tác phong và cái đầu thông thái rởm của hoàng đệ kia, mất đi một Vũ Nhi rồi không đảm bảo sẽ không mất cả Hồng Đậu. Nghĩ vậy hắn liềnmang theo thân tín bên mình đến thăm hỏi Lý đại phu ở bên kia thôn. Quanửa ngày, hắn lại hí hửng quay về đại trạch.
“Hoàng…… Đại gia……” Quản gia thấy Hoàng thượng, lưng khom rất thấp rấtthấp, cả người căng thẳng đổ mồ hôi, cảm thấy tiếng ‘đại gia’ này rất kỳ quái.
“A, quản gia à, ngươi tới đúng lúc lắm, chỗ trẫm có đồ tốt lấy từ chỗ Lý đại phu về đây.”
Hoàng thượng dè dặt cẩn trọng lấy hai gói thuốc bột từ trong ngực ra, giao cho ông.
“Đây là……”
Nhìn hai gói thuốc bột trong tay, quản gia nghi ngờ.
“Ừ…… Là thuốc bổ. Ngươi nghĩ cách cho chủ tử ngươi và cô nương Hồng Đậuuống. Dạo gần đây thân thể và tính nết họ đều không tốt, cần tẩm bổ.”
Hoàng thượng đột nhiên cúi người, nhỏ giọng nói với ông.
“Nhưng mà…… Cơ thể chủ tử rất khỏe……” Quản gia khó hiểu nói.
Nếu nói cô nương Hồng Đậu trọng thương mới khỏi cần tẩm bổ thì nói được.
Nhưng…… Chủ tử?
Bây giờ muốn chủ tử đi đánh hổ, đánh sói chắc cũng không thành vấn đề!
“Đừng nói nhiều, cứ làm như ta nói, mỗi người một gói. Hai người bọn họ, ai cũng phải uống.” Hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Hai người”này.
“Hai người đều phải uống?” Vẻ mặt quản gia nghi hoặc.
Đây là thuốc gì mà muốn cả nam lẫn nữ đều phải uống?
Quản gia nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một thứ không đứng đắn…… Xuân dược?!
Quản gia trợn mắt, kinh ngạc nhìn thuốc bột trên tay.
Bỗng nhiên, ông thấy hai gói thuốc bột trên tay này nóng quá, không biết nên làm gì bây giờ, trên trán rịn ra giọt mồ hôi lạnh.
“Này…… Này……” Hoàng thượng muốn ông đưa xuân dược cho chủ tử uống?!
“Đây là Lý đại phu nói, có nghi ngờ gì sao?” Hoàng thượng đứng đắn nói.
“Chủ tử…… Nhất định sẽ không chịu ……” Quản gia rất khó xử trả lời.
“Có chịu hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Hoàng thượng chỉ chỉ hắn.
“Hoàng…… Hoàng thượng……”
Mồ hôi trên trán quản ra rào rào tuôn rơi, cầu xin nhìn hắn.
“Nếu ngươi không làm được thì mang đầu tới gặp ta. Đừng tưởng rằng chủtử ngươi có thể che chở cho ngươi, trẫm là Hoàng thượng, muốn ai chết là kẻ đó phải chết, không ai có thể cản!”
Hoàng thượng cười lạnh, dùng lời kịch hắn thường dọa mấy viên quan trên triều để đe dọa quản gia nho nhỏ đáng thương.
“Hoàng… Hoàng thượng khai ân!”
Chân quản gia mềm nhũn, cả người quỳ xuống, mặt mũi trắng bệch.
Xong rồi, xong rồi! Nên làm gì bây giờ?
Hoàng thượng muốn ông cho chủ tử ăn xuân dược?
Nếu không làm được sẽ bị Hoàng thượng chặt đầu; nhưng nếu làm được thì cũng sẽ bị chủ tử chặt đầu……
Quản gia than thở, hai tay nâng thuốc bột run rẩy.
“Quản gia, nhờ ngươi đấy! Sau khi xong chuyện sẽ có thưởng!”
Sau khi ban ân và uy hiếp xong, Hoàng thượng vỗ vỗ vai ông, cười ha ha, vui vẻ ung dung rời đi.
Quản gia đang quỳ run lên, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
“Nào nào nào, mọi người mau tới đây, uống canh giải khát.”
Cơm chiều xong, quản gia bưng tới một nồi canh ngọt mát lạnh ngon miệng, chia cho mọi người.
“Oa! Quản gia, sao hôm nay tốt vậy?”
“Không phải hôm nay tốt, đây là chủ tử chúng ta hào phóng, thỉnh thoảngsẽ có phúc lợi. Canh ngọt này đã giải nhiệt lại còn giải ngấy, mọi người mau uống đi!”
Quản gia ngoài mặt cười hơ hớ, trên trán mồ hôi lại không ngừng túa ra.
“Được, được!”
Nhìn quản gia vất vả đến mức chảy nhiều mồ hôi như thế, mọi người đương nhiên cố gắng nịnh một chút!
Quản gia chăm chú nhìn đám người vây quanh nồi nước, nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy nhân vật chính quan trọng nhất đâu cả.
Quản gia kích động nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tóm lấy Lý Uyển Yến.
“Uyển Yến, cô nương Hồng Đậu đâu?”
“Tỷ ấy đang ở trong phòng đọc sách! Chắc là không nghe thấy, để ta đi gọi.”
Lý Uyển Yến buông chén canh ăn được một nửa, đứng dậy nói.
“Không sao, cô ăn đi, để ta đi gọi là được rồi.”
Quản gia ngăn nàng, dùng khay bưng hai chén canh đã được múc sẵn đi tới phòng Hồng Đậu.
Đến cửa phòng, quả nhiên thấy đại tiểu thư Hồng Đậu đang viết chữ, xem ra rất nhàn nhã.
“Cô nương Hồng Đậu, sao cô còn đọc sách thế kia? Mọi người đều đang đi uống canh ngọt hết rồi.” Quản gia hỏi.
“Ta không muốn uống, cám ơn quản gia.”
Hồng Đậu cười cười, không hứng thú lắc đầu.
Quản gia nghe vậy, trong lòng có chút sốt ruột .
“Cô nương Hồng Đậu, còn phần của lão gia cô mang qua đó đi!” Ông đặt khay lên bàn.
“Được.” Lúc này Hồng Đậu mới thản nhiên đi tới.“Ơ? Sao lại có hai chén?”
“Một chén là đưa cho lão gia. Còn một chén, là ta để lại cho cô. Cô từ nhỏ đã rất thích uống canh ngọt!”
Quản gia vì tập trung thuyết phục nàng, không phát hiện ra mình nhỡ miệng.
“Ta từ nhỏ rất thích uống?” Hồng Đậu nghi hoặc nhìn quản gia.
“À…… ý ta là, ai hồi nhỏ chẳng thích uống canh ngọt! Cô thử xem, uống rồi sẽ biết, nào nhanh uống đi!”
Quản gia vội vàng bưng một chén lên, nhiệt tình quá mức đưa đến bên miệng nàng.
Thịnh tình không thể chối từ, Hồng Đậu đành phải cầm cái bát đưa lên miệng uống hai ngụm.
Uống xong, quả nhiên rất hợp khẩu vị của nàng, vì thế chẳng nghĩ gì uống thêm mấy ngụm nữa.
“Đúng, đúng! Uống hết, uống hết nhé!”
Hồng Đậu cảm thấy đêm nay quản gia thật sự rất không bình thường, nàng buông bát, mù mờ nhìn ông.
“Ai nha, vẫn còn một ít này, đừng lãng phí! Uống nhanh lên, uống xongthì đưa bát canh này cho lão gia uống hết đi nhé.” Quản gia có chút lolắng giục nàng.
“…… Vâng.”
Nàng không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời uống nốt chỗ canh còn lại.
Quản gia chính mắt nhìn nàng uống xong rồi mới thở phào một hơi.
“Đến đây, nhờ cô nương Hồng Đậu đưa đến phòng lão gia nhé. Dù thế nào, cô cũng phải nghĩ cách để ngài uống hết.”
“Ta sẽ cố gắng.”
“Không phải là cố gắng, nhất định phải bắt ngài uống hết!” Quản gia dùng sức nhấn mạnh.
“Vì sao?”
Hồng Đậu nghiêng đầu, cực kì nghi ngờ hắn.
Quản gia thấy thế, nhanh chóng bày ra vẻ buồn rầu.
“Chủ tử rất kén chọn, cái này không ăn, cái kia không ăn, chúng ta làmhạ nhân rất khó xử! Cô nương Hồng Đậu, cô thông cảm với ta, giúp ta dỗdành lão gia. Không biết chừng ngài sẽ nghe cô nói, uống hết bát canhnày.”
Hồng Đậu nhìn ông, gật gật đầu.
“Ta biết rồi.”
“Cám ơn cô, cô nương Hồng Đậu. Còn nữa, trên đường ngàn vạn lần đừngdừng lại, nhất định phải mau chóng đưa đến phòng lão gia, bằng khôngcanh sẽ nguội mất.”
Quản gia dường như rất lo lắng, lải nhải rất nhiều.
“…… Được thôi.”