Chương 2 (1/2)

“Thần tiên?” Lúc này, Hồ Ly đang rất nghe lời ngồi dưới đất, lỗ tai dựng thẳng, cái đuôi đầy lông nhung cụp xuống, tròng mắt xoay tít, nhìn “Lão” thần tiên trước mặt mình.

“Đúng vậy ~~ ta là Thái Bạch kim tinh trên trời.” Thái Bạch kim tinh vuốt râu mép của mình, nhiệt tình nói chuyện.

“Thái Bạch kim tinh.” Hồ Ly vẫy đuôi, ngoan ngoãn đọc lại một lần. Kể từ khi biết “ông lão” này là thần tiên, Hồ Ly yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì thần tiên ăn chay, hồ ly là mặn, thần tiên sẽ không ăn hồ ly.

“Ừ…” Thái Bạch kim tinh đứng ở trước mặt Hồ Ly, làm bộ hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn trường sinh bất lão không?”

“Thần tiên, ta đã trường sinh bất lão.” Hồ Ly nghiêm chỉnh trả lời. Trong bụng nghĩ, vị thần tiên này ngay cả chuyện Thiên Hồ trường sinh cũng không biết sao? Xem ra học vấn của vị thần tiên này không tốt.

“Khụ khụ…”Da mặt Thái Bạch kim tinh rút gân. Ho khan vài tiếng mới hỏi tiếp: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn thành tiên không?”

“Không muốn.” Trả lời thật là thẳng thắn.

Da mặt Thái Bạch kim tinh lần thứ hai rút gân.

“…, ngươi, có muốn lên thiên giới?” Cắn răng nghiến lợi hỏi lần nữa.

“Không muốn.” Hồ Ly vẫy đuôi, ngoan ngoãn trả lời.

“…” Mặt Thái Bạch kim tinh co quắp, nắm đuôi Hồ Ly lên.”Ngươi cái con hồ ly không biết tiến thủ này!” Sau đó liền ném hồ ly sang một ngọn núi khác.

“Chi chi chi chi chi!!” Trong núi rừng, tiếng hồ ly kêu vang.

Cái vị thần tiên này không chỉ học vấn không tốt, tính tình càng không tốt!

Vì vậy, lúc Thái Bạch kim tinh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Hồ Ly thì, Hồ Ly không chút suy nghĩ tung vó chạy trốn. Bi thảm bị Thái Bạch kim tinh cầm đuôi bắt trở lại.

“Thần tiên…” Lúc này, Hồ Ly bất đắc dĩ ngồi dưới đất, cụp lỗ tai, cụp đuôi, phờ phạc cúi đầu, không dám nhìn “lão” thần tiên trước mặt mình.

“Khụ khụ… Tiểu hồ ly.” Thái Bạch kim tinh nghiêm trang hỏi lại một lần nữa: “Ngươi có nguyện vọng gì?”

“Ta muốn chạy trốn.” Hồ Ly cúi đầu nói.

“Không phải cái này, đổi cái khác.” Sắc mặt của Thái Bạch kim tinh không tốt lắm.

“Ta muốn ăn gà.” Hồ Ly cúi đầu nói.

“Cũng không phải cái này, đổi cái khác.” Sắc mặt Thái Bạch kim tinh có chút xanh.

“Ta muốn uống rượu.” Hồ Ly cúi đầu nói tiếp.

“Tiếp tục đổi cái khác!” Sắc mặt Thái Bạch kim tinh tái xanh.

“Ta muốn ăn gà.” Lại quay về

“…” Sắc mặt của Thái Bạch kim tinh biến thành màu đen, lại một lần nữa cầm lên cái đuôi đầy lông của Hồ Ly.”Ngươi cái con hồ ly ngu xuẩn ngay cả nguyện vọng cũng không có tiền đồ này!” Lại một lần nữa ném Hồ Ly sang một ngọn núi khác.

“Chi chi chi chi chi!!” Cái vị thần tiên tính tình rất không tốt này!

Trong núi rừng, tiếng hồ ly kêu càng thêm vang dội thê lương.

Lần thứ ba, Thái Bạch kim tinh trực tiếp bắt giữ Hồ Ly.

“Tiểu hồ ly.”

“Ô ô… Thần tiên.” Hồ Ly buồn thảm không gì sánh được. Thực sự là năm hồ nên không thuận lợi, sao luôn luôn gặp phải thần tiên xấu xa này.

“Lẽ nào ngươi, không muốn thú một lão bà?”.

“Không muốn.”

“Vì sao không muốn?!” Thái Bạch kim tinh lại một lần nữa muốn bắt cái đuôi Hồ Ly. Nhưng mà, hắn nhịn được, trấn định lại mở miệng một lần nữa: “Ngươi không phải cả ngày đều lưu luyến trong mỹ hồ sao? Lẽ nào không muốn có một mỹ hồ làm lão bà sao?”