Chương 56: Bại lộ (1/2)
Ý của Diệp Thanh Dương không phải là nói Tô Uyển, mà là chuyện của Trần Đạp Tuyết. Nhưng anh lại không muốn kể cho cô nghe dưới loại tình huống như thế này, cho nên chỉ có thể tránh né đi đề tài này. Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của trưởng thành đối với dok mấy năm nay. Lúc còn nhỏ, cô khéo léo đơn thuần, anh nói cái gì chính là cái đó. Nhưng đã qua nhiều năm, Oanh Khê cũng có nhiều tư tưởng của mình. Cô biết có một số chuyện, vì lý do riêng mà Diệp Thanh Dương đã gạt cô, giống như chuyện của Trần Nhất Thần. Nếu không phải bởi vì phải rời khỏi một thời gian rất dài, căn bản là anh không gạt được, hoặc sẽ che giấu không nói cho cô biết.
Vì vậy, khi Diệp Thanh Dương lập lại chiêu cũ, vẻ mặt Oanh Khê buồn hiu. Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng vẫn cắn răng không nói nhắc tới chuyện của Trần Nhất Thần, chỉ là hỏi thăm cô vài câu, dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh đi tìm Diệp Quốc Đào.
Mẹ Diệp nhìn thấy con trai đi tới, tâm trạng cũng bắt đầu phục hồi lại, ánh mặt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương, hừ một tiếng bất mãn: “Mấy năm nay đi chơi lêu lỗng nơi nào rồi? Ngay cả gia đình cũng không thèm trở về! Mẹ con tưởng đời này con không có ý định về gặp chúng tôi nữa. Ngược lại bây giờ đã chịu trở về gặp lại Oanh Khê?”
“Mẹ——” Diệp Thanh Dương có chút bất đắc dĩ không thể giải thích cho mẹ cũng như không còn cách nào khác. Đối mặt với mẹ, anh không thể thảo luận chuyện công việc, nếu không cả nhà sẽ loạn mất thôi.
“Con gọi mẹ một tiếng mẹ, mà ngày lễ ngày tết có về thăm mẹ chút nào không? Nếu Oanh Khê không ngã bệnh là con vẫn trốn luôn phải không? Con xem tướng của con bé kia, nếu con về nhà thường xuyên hơn, quan tâm con bé nhiều hơn, con bé đã không vào nằm viện rồi.” Thật ra thì mẹ Diệp nặng nề với anh vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Thanh Dương cúi đầu nghe dậy dỗ khiến bà chỉ nói được đôi câu, “Thật sự không biết con ngày đêm bận rộn cái gì, loay hoay một cái đã ba năm không về nhà!”
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Đào, nhờ giúp đỡ. Người kia ho khan vài tiếng, không nhanh không chậm kéo lại vợ yêu đang lảm nhảm: “Em đi xem Oanh Khê chút đi. Con bé ở bên trong làm gì cũng bất tiện, anh có chuyện muốn nói với Thanh Dương.”
Mẹ Diệp thấy chồng đã lên tiếng, vẻ mặt lại nghiêm túc, cho rằng chồng muốn khiển trách con trai, cho nên bà chỉ quẹt miệng rồi trở về phòng bệnh, không hề phản đối điều gì. Diệp Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Diệp Quốc Đào một chút, rồi chỉ chỉ về phía ban công nhỏ ở cuối hành lang, ý bảo ông tới đó nói chuyện.
Hai người đứng trên ban công, tay Diệp Quốc Đào kẹp điếu thuốc, búng nhẹ tro tàn thuốc lá. Từ đầu tới cuối, ánh mắt không hề nhìn Diệp Thanh Dương, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi giày, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra ý tứ trách móc: “Rốt cuộc con và Oanh Khê đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thanh Dương sửng sốt, đương nhiên không hề nghĩ tới Diệp Quốc Đào sẽ hỏi như thế: “Không có chuyện gì hết ạ.”
Vậy mà câu trả lời của anh khiến Diệp Quốc Đào chỉ cảm thấy con trai mình đang nói xạo, lúc này giọng nói liền trở nên cứng rắn: “Hiện giờ cha rất nghiêm túc đang hỏi chuyện con, không phải đang đùa giỡn với con! Đêm đó trước khi con đưa con bé trở về… hai đứa… có phải hai đứa đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thanh Dương bị ông hỏi có chút hoang mang bởi vì trong lòng anh nghĩ rằng người ngoài không biết chuyện của hai người bọn họ. Anh đã rất cẩn thận trước mặt Diệp Quốc Đào, không nghĩ tới đã bị phát hiện rồi. Ông đã nhắc tới đêm hôm đó, trong lòng Diệp Thanh Dương càng thêm bối rối, bởi vì đêm đó, anh thật sự đã làm chuyện đó với cô. Chỉ là Diệp Quốc Đào đã chính miệng hỏi, anh cũng không thể giấu diếm được nữa, lập tức đỏ mặt, rồi gật đầu một cái. Mặc dù chỉ gật nhẹ, nhưng lại giống như đập vào mặt của Diệp Quốc Đào.
“Con…” Diệp Quốc Đào tức giận, dụi tắt điếu thuốc lên lan can ban công. Nhìn vẻ mặt giận dữ hiện lên trên mặt ông, Diệp Thanh Dương có chút ớn lạnh. Anh còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Quốc Đào đã giận dữ lên tiếng, “Hai đứa làm ra chuyện gì thế hả? Hả? Nếu không phải là cha phát hiện được, con còn tính gạt cha cho tới khi nào?”
“Con còn đang tính tìm thời gian thích hợp sẽ cho cha và mẹ biết.” Diệp Thanh Dương trả lời đàng hoàng, “Dù sao Oanh Khê vẫn còn nhỏ.”
“Con thật nghiêm túc?” Diệp Quốc Đào không nghĩ tới việc Diệp Thanh Dương có thể thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, rất bất ngờ, “Con có biết tụi con sẽ đối mặt với những hậu quả gì không? Coi như cha mẹ không quan tâm tới chuyện này, cha mẹ Oanh Khê thì sao? Bọn họ sẽ đồng ý gả con gái của mình cho người đàn ông lớn hơn con bé mười mấy tuổi sao?”
“Con không dám khẳng định về Tô Uyển, nhưng cha của cô ấy, Trần Nhất Thần, đã biết chuyện này…” Diệp Thanh Dương cúi đầu, giống như đang mỉm cười, sau đó lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng vừa có chút gợn sóng nhưng lại không sợ hãi, “Hiện giờ cha của cô ấy đã đồng ý.”
“Diệp Thanh Dương, từ nhỏ tới lớn, cha đều không ngăn cản bất cứ chuyện gì của con, đó là bởi vì con làm việc có chừng mực, cho nên cha mới yên tâm.” Diệp Quốc Đào thấy con trai như vậy, muốn cản trở, nhưng lại cảm thấy có chút không được tốt lắm, cho nên bày ra lập trường lựa chọn của mình, “Chuyện đã như vậy, còn có bộ dạng của con xem như đã hạ quyết tâm, cha không thể nào quản được. Nhưng cha phải nên nói rõ ràng lợi hại trong đó với con. Đây là trách nhiệm của một người cha.”
Diệp Thanh Dương biết là cha không còn quan tâm tới chủ ý của chuyện này nữa. Xử lý như thế nào cũng là xem ý tứ của anh, cho nên liền đứng đó lắng nghe.
“Thứ nhất, mẹ con nơi đó, con cũng biết quan niệm tư tưởng của bà ấy. Lâu nay bà ấy vẫn xem Oanh Khê như cháu ruột, con làm sao thay đổi địa vị của con bé đây? Thứ hai, người ngoài đã biết Oanh Khê là do con nuôi lớn, bây giờ Oanh Khê trưởng thành lại muốn kết hôn với con, người khác sẽ nói như thế nào? Con làm sao xử lý những lời đồn nhảm khó nghe kia? Thứ ba, bây giờ Oanh Khê gả cho con, con vẫn xem như còn trẻ, có thể chăm sóc cho con bé. Đợi đến khi con lớn tuổi rồi, một mình con bé làm sao bây giờ? Hai đứa ở chung nhiều năm như vậy, làm sao con biết được nó xem loại tình cảm giữa con và nó là quan hệ nam nữ… hay là trả ân?