Chương 19 (1/2)
Thiên thị
“Cuối cùng cũng đến rồi? Tôi còn tưởng cô đã quên luôn ngày hôm qua mình mớiđến đây tìm việc đấy!” Thiên Thụy vùi đầu trong đống hồ sơ nói, ngay cảngước mắt lên nhìn cũng không nhìn một cái. Hắn không có thời gian rãnh, không thể lãng phí được, đâu có như cô, ba giờ chiều mới có mặt trongcông ty. Nhưng ít ra cô còn có thể nhớ được mình nhận nhiệm vụ gì, sángsớm đã đưa vài văn kiện đến đây.
Cho nên việc này hắn tạm bỏqua, hắn có thể chấp nhận một Thiên Tuyết vô dụng, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được một cô gái phá hoại. Nếu như vậy thì hắn sẵn sàng bàitrừ cô, có hay mất đi một thư kí như Thiên Tuyết cũng không sao, đỡ phải cho hắn suy nghĩ nhiều!
“…Tôi không có cố ý làm vậy. Chẳng phảihôm qua ngài đã nói tôi có thể đến bất cứ lúc nào sao? Hiện giờ vẫn chưa tan ca…hơn nữa việc mà ngài giao cho tôi cũng đã hoàn thành rồi!” Thiên Tuyết e ngại nhìn thanh niên ngồi trước bàn làm việc nhỏ giọng dáp.
“Ừ, ra là vậy! Thế thì sau này nửa đêm cô hãy đến đây! Giờ này mới chỉ bagiờ hơn, còn sớm. Về đi!” Thiên Thụy cuối cùng cũng ngẩng đầu, ra lệnhđuổi khách.
“Này…” Thằng nhóc hỗn láo! Thiên Tuyết trong lòng đãsớm mắng tên thanh niên trước mặt không biết bao nhiêu là lần. Khó chịunhư vậy? Cô nghĩ chắn chắn hắn chính là áp lực công việc không được giải tỏa, buồn bực và căng thẳng trong lòng tích tụ, muốn tìm bao cát trútra bớt thôi! Vừa hay, cái bao ấy lại là cô! Nhịn nào! Kẻ thức thời mớilà trang tuấn kiệt!
“Cầm lấy!” Thiên Thụy đặt một xấp văn kiện lên bàn làm việc, cúi đầu tiếp tục xem xét, kí tên lên hợp đồng.
Thiên Tuyết bước đến, đem hết những thứ hắn đưa mang đi để lên bàn tiếp khách ở giữa văn phòng. Lấy laptop trong túi xách ra, đánh từng chữ một. Hình như lần này nhiều hơn lần trước thì phải? Ảo giác sao?
Vài phúttrôi qua, trong căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, chỉ có tiếng bút ma sátvới giấy và lộc cộc của bàn phím. “Ai cho cô ở đây?” Thiên Thụy rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngẩng đầu chất vấn. Hắn có nói cho cô ở lại phònglàm việc của hắn sao?
“Vậy thì tôi phải ở đâu?” Thiên Tuyết bắt chước tư thế của Thiên Thụy, vừa làm việc vừa nói chuyện. Xem nhẹ câu nói của hắn.
“Ở đâu tùy cô, hiện giờ thì ra ngoài!”
“Nhưng mà tổng giám đốc nói tôi có thể ở đây! Ông ấy đã dặn tôi cứ ở lại bêncạnh ngài, nhờ Phó tổng chỉ giáo, có khó khăn có thể đến tìm, ngài cũngđã đồng ý rồi!” Thiên Tuyết một vẻ mặt “ngài quên rồi sao” nhìn ThiênThụy. Nói đùa, văn phòng máy lạnh cô không ngồi lại đi vô ngỏ ngách nàođó làm việc sao? Cô có thể nhận ra được, Thiên Thụy là một người cực kìbao che khuyết điểm. Có lẽ là hắn cũng thích người chị như cô a…