Chương 101: 101: Ta Từng Yêu Ngươi Nhưng Ngươi Xứng Sao (1/2)

Mưa tầm tã đã ba ngày ba đêm nhưng chưa có dấu hiệu ngừng.

Sắc trời ảm dạm, mây mù giăng kín bầu trời.

Ban chiều không thấy nổi ánh mặt trời, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi nặng hạt trên mái hiên.

Nữ tỳ bên cạnh vừa đi khỏi phòng để pha thêm trà, thì cánh cửa gỗ lại lần nữa bị đẩy ra.

Gió lùa vào mang theo hơi ẩm mốc tanh tưởi của máu.

Chưa kịp định thần lại, một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề bên cổ nàng ta.

Ngồi trước bàn trang điểm, qua chiếc gương đồng, Tư Đồ Xảo Nhi nhìn thấy một nữ tử cả thân hắc y đang hướng cái nhìn đầy tơ máu nhìn xuống mình.

"Tư Đồ Xảo Nhi, ta tìm ngươi có chút cực khổ đó."

Giọng nữ tử sau lưng tuy khàn khàn không rõ nhưng không mất đi vẻ cao ngạo thường ngày.

Tư Đồ Xảo Nhi ngẩng đầu lên một chút để thấy rõ gương mặt người kia, nhưng mũ rơm dính nước mưa lại che đi tất thảy biểu cảm trên gương mặt của người đằng sau.

Phản chiếu trong gương, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Tư Đồ Xảo Nhi ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại hơi thở bất ổn của mình.

"Trước khi cô định giết ta, ta muốn nhiều lời một chút."

Mộc Như Châu hờ hững nhướng mày, từ đầu đến cuối chỉ im lặng xem nàng ta diễn trò hề gì.

Nhận thấy sự im lặng, Tư Đồ Xảo Nhi coi như người đằng sau đã chấp thuận với điều kiện của mình.

Nàng ta nhìn vào gương, kí ức bỗng chốc trôi dạt về chục năm về trước.

"Từ lúc nhớ được, người thân duy nhất ở bên cạnh ta chỉ có phụ thân ta - Tư Đồ Huyết.

Tuy ông không phải cha ruột của ta nhưng ông đối đãi với ta chẳng khác nào nữ nhi ruột thịt.

Mấy năm trước, người Tu La điện các người lại vô duyên vô cớ giết chết ông, như vậy làm sao ta có thể không hận các ngươi.

Ta hận đến mức đêm không ngủ được, ngày sống trong dằn vặt vì không thể thay phụ thân báo thù..."

Nàng ta chưa nói xong, Mộc Như Châu đã nói chen vào lời.

"Vì vậy ngươi cấu kết với Sở Mạc Vân Phong, hạ độc vào nước giếng trong điện, tiết lộ vị trí của Tu La điện, mượn tay hắn hủy đi Tu La điện."

Tư Đồ Xảo Nhi không che dấu sự điên cuồng trong mắt mình, nàng ta phá lên cười hả hê.

"Đúng vậy thì đã sao? Cảm giác bất lực nhìn phụ thân mình chết cô thấy thế nào? Nếm trải ra sao? Có thấy đau khổ như ta đã phải chịu không?...!Cái chết của những kẻ đó, tất cả đều là do cô, ai kêu cô cố gắng tìm kiếm Mộc Xảo Nhi làm gì?"

Trái ngược với nàng ta, Mộc Như Châu chỉ đơn giản cười mỉa mai.

"Ngươi nói Tư Đồ Huyết là phụ thân ngươi? Thật buồn cười làm sao."

Dứt lời, chưa kịp để nàng ta hiểu ra điều gì đó thì nàng đã lia kiếm cứa rách một bên mặt nàng ta.

Máu đỏ theo gò má ngay tức khắc chảy xuống, nhuốm ướt cả lưỡi kiếm.

Vẻ mặt Tư Đồ Xảo Nhi theo đó chết lặng.

"Nếu ngươi đã nói mình không phải tỷ ấy, vậy thì gương mặt này không cần thiết phải giữ nữa làm gì."

Một lúc sau nàng ta mới cảm nhận rõ được cơn đau đớn trên da mặt mình, nàng ta thẫn thờ nhìn bản thân trong gương, hai vai run rẩy rồi phá lên cười.

"Nếu ta đã không phải người cô cần tìm, cần thiết hạ thủ lưu tình như vậy.

Chẳng lẽ cô không hận ta sao?"

Kiếm bị dính máu, nàng thấy bẩn liền lau vào y phục nàng ta.