Chương 12: Một đôi lão ngoan đồng (1/2)
Edit: Trà Hoa Nữ
Beta: Chang
Cả buổi sáng, 2 người câu được câu không cùng trò chuyện, Tề Tử Khiêm nói về sự tình khi hai người còn bé, Cố Dĩnh Nhi lại không có hứng thú. Theo cô, những chuyện đó đời trước của cô đã trải qua, sớm tan thành mây khói, biết nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Buổi chiều, ba mẹ cô rốt cuộc cũng đến, còn mang theo một tin tức làm cho cô cực kỳ hưng phấn.
Cô có thể xuất viện.
Những chuyên gia ma cà rồng của bệnh viện rốt cuộc cũng tìm được lương tâm, buông tha cho cô.
Cố Dĩnh Nhi nhảy cẫng lên vì sung sướng, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, may mà ba cô nhanh tay lẹ mắt, đỡ được cô, nếu không, khuôn mặt xinh đẹp kia liền va đập với sàn nhà và sưng đỏ rồi.
Tiếp đó là một loạt khiển trách, nhắc nhở cô cẩn thận linh tinh, Cố Dĩnh Nhi tất nhiên coi như không khí mà làm lơ, toàn cơ thể và tâm hồn đều phấn khích vì được xuất viện.
Trừ bỏ vài bộ quần áo, cũng không có gì để thu dọn, nửa tiếng sau liền thu thập xong, thủ tục xuất viện cũng đã hoàn thành.
Ở bãi đỗ xe, Tề Tử Khiêm lấy lý do muốn gặp hai ông bà ở nhà, muốn đi cùng về nhà họ Cố, nhưng bị ba Cố trừng mắt chặn lại.
Tiểu tử thúi này muốn bắt cóc con gái ông, đừng nói cửa, tới đường đi còn chưa có.
Tề Tử Khiêm lui một bước, thật sự rất muốn mặt dày theo lên xe, nhưng chưa kịp thực hiện thì ba Cố đã trực tiếp đóng cửa xe, nhấn ga rời đi.
Tề Tử Khiêm sững sờ đứng tại chỗ buồn bực, sờ sờ cằm. Mình không được hoan nghênh đến thế sao? Đẹp trai, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, như thế nào vẫn không được hoan nghênh? Bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng ngồi vào chiếc Lamborghini bị anh ta hắt hủi trước đó, rời đi theo hướng ngược lại.
Ngồi trên xe đi về nhà, Cố Dĩnh Nhi có một loại cảm giác không chân thực.
Cô đến đây đã gần 4 tháng, có một tháng luôn trong tình trạng mê mê tỉnh tỉnh, còn lại 3 tháng, chỉ có một lần được ra ngoài với Lãnh Mộ Dương, còn lại cô đều không đi đâu khỏi bệnh viện, kể cả ăn Tết cũng đều làm qua loa ở bệnh viện.
Thật ra, đối với thân phận mới này, nếu nói hoàn toàn thích ứng là nói dối, nếu nói bài xích thì đang làm ra vẻ.
Hiện tại, cô có ba mẹ, xem như có gia đình, có anh em bạn bè, tuy rằng đầu óc họ đôi khi có chút động kinh, nhưng không thể phủ nhận, vẫn rất quan tâm cô, miễn cưỡng có thể coi như tình bạn; đối với trò chơi tình yêu …. Tề Tử Khiêm… tuyệt đối không phải, Lãnh Mộ Dương …. anh chướng mắt cô, cô cũng không có rung động gì với anh.
Hai phần tình cảm ấm áp quan trọng nhất đều có thì còn có gì không thỏa mãn, chỉ là thiếu một đôi mắt khỏe mạnh, cái này cũng không là gì, có được thì có mất, chung quy so với một thân bệnh tật đầy mình, nửa sống nửa chết thì vẫn tốt hơn nhiều.
Dù sao cô cũng nghĩ thoáng, nếu đang sống trong thân xác Cố Dĩnh Nhi, vậy thì cô chính là Cố Dĩnh Nhi, không có gì phải cắn rứt. Cô luôn tin nhân quả tuần hoàn, có một số việc vận mệnh đã sớm sắp đặt rồi, có lẽ cô chính là Cố Dĩnh Nhi, những cực khổ đã từng trải qua trước kia chỉ là một chút trong mơ mà thôi, hiện tại tỉnh lại rồi, cô trở về làm một Cố DĨnh Nhi được yêu thương nhất nhà họ Cố, chẳng qua phải trả một cái giá không nhỏ mà thôi.
Cô đang miên man suy nghĩ thì xe đã chậm rãi dừng lại.
Đã tới nhà họ Cố.
“Dĩnh Nhi, lát nữa đừng nói với ông bà con về việc đôi mắt của con, cũng như việc con mất trí nhớ, chúng ta giấu họ trước.” Trước khi xuống xe mẹ Cố cẩn thận dặn dò cô.
Ông bà đều đã lớn tuổi, chịu không được đả kích. Cố Dĩnh Nhi xảy ra tai nạn, bọn họ cũng chưa dám nói cho ông bà biết, chỉ nói là đi chơi, rồi sinh bệnh, mắt có một chút vấn đề, sẽ rất mau lành.