Chương 15: Thân thích kì quái, bảo vệ (1/2)

Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Chang

Sau khi Dung Thiếu Thành rời khỏi, trong vườn hoa lại trở lại trạng thái yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim nhạn từ phương Nam quay về, tiếng gió thổi nhẹ, cực kỳ thoải mái. Cố Dĩnh Nhi cầm cốc trà bằng tay phải, nước trà xanh nhạt lắc lư nhẹ trong cốc, tạo nên ánh sáng xanh nhạt.

Trong khoảng thời gian cô nằm viện, trong công ty thật sự có rất nhiều việc chưa kịp giải quyết, hiện tại đã chồng chất rất nhiều không thể trì hoãn được nữa. Bởi vì cô luôn khuyên bảo, nên ba mẹ cô đã đi làm từ buổi sáng. Hơn nữa, bạn cũ của ông nội trong nhà có đám cưới, mời ông nội tham gia. Ông bà nội vốn không yên tâm về cô, nhưng mà, ông nội suy xét đến tay nghề nấu nướng của bà nội, sợ rằng nếu bà ở nhà một ngày, dạ dày của cháu gái sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Sau một hồi suy tính, ông quyết đoán kéo bà đi với mình.

Kết quả là, trong căn nhà to như vậy ngoài cô chú quản gia, Cố Dĩnh Nhi, thì chỉ có Dung Thiếu Thành – vị khách không mời mà đến.

Buổi trưa đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp vui vẻ, Cố Dĩnh Nhi đang chán muốn chết được, ngồi trên xe lăn tay cầm cốc trà xanh, mùi hương trà tỏa ra bốn hướng, ánh mặt trời chiếu đến khắp người đều ấm áp.

“Ồ, ai đây ta? Thì ra người mù cũng biết thưởng trà!” Giọng nữ bén nhọn từ phía sau truyền đến, tâm tình tốt của Cố Dĩnh Nhi lập tức biến mất.

Người phụ nữ này sao lại tới đây, chẳng lẽ ngày đó bị dạy dỗ chưa đủ?

“Tiểu thư …..” giọng nói yếu ớt của quản gia phía sau truyền đến, còn có chút thở hổn hển.

“Chú Trương, chú đi xuống trước đi.” Cố Dĩnh Nhi buông chén trà, hành động lưu loát trôi chảy làm Cao Nhã Như tức đến nghiến răng.

Cô ghét nhất là người em họ này.

Xét về gia thế, cô không thể nói là kém; xét về nhan sắc, lại càng không kém; nhiều người xoay quanh nịnh bợ chỗ nào cũng có, nhưng cố tình người trong nhà đều thích xoay quanh cô ta, ngay cả ba mình cũng thường xuyên nói mình phải xem Dĩnh Nhi như thế này như thế kia.

Chỉ cần có cô ta ở đó, tầm mắt mọi người đều sẽ xoay quanh cô ta, Cao Nhã Như – cô chỉ có thể vĩnh viễn làm nền. Hiện tại thực tốt, cô ta bị mù, nhưng …. Mọi người vẫn cứ xoay quanh cô ta.

Quản gia nhìn nhìn tiểu thư nhà mình với ánh mắt nghi ngờ, thấy dáng vẻ bình tĩnh và trấn định của Cố Dĩnh Nhi, tim ông mới thoáng an tâm nhẹ nhõm.

Làm sao ông lại quên tiểu thư nhà mình là người có thân thủ tốt như thế nào, thân thủ kia ngay cả nhiều người đàn ông còn không theo kịp, cô chị họ nhìn ốm yếu thế này làm sao có thể là đối thủ, nghĩ như vậy liền an tâm rời đi.

“Chị họ tới tìm tôi là có việc gì?”

“Không có gì hết, chỉ muốn đến xem cái bộ dáng chật vật của mày.” Cao Nhã Như mang đôi giày cao gót trắng tạo ra âm thanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trên cao nhìn xuống Cố Dĩnh Nhi đang ngồi trên xe lăn, thật đắc ý.

“Thấy được tôi rồi, chị vừa lòng chưa?” Cố Dĩnh Nhi nhấp một ngụm trà, đối với những lời châm chọc của Cao Nhã Như không hề để ý tới.

Những lời nói mát thế này cũng không làm cô mất miếng thịt nào, thích nói thì cứ để cô ta nói, cô chỉ xem như cô ta đang đánh rắm, tức giận làm gì, tức giận chỉ khiến phụ nữ mau già thôi.

“Nếu vẻ mặt của mày dữ tợn một tí nữa tao sẽ càng thích hơn.” Cao Nhã Như giật lấy cốc trà trong tay Cố Dĩnh Nhi, hung hăng quăng mạnh xuống đất. Đồ sứ tinh xảo màu trắng xanh cứ như thế bị vỡ thành nhiều mảnh, văng tung tóe khắp nơi, làm ướt một mảng lớn nền đá cẩm thạch.

Cô không tin cô ta có thể tiếp tục giả vờ được nữa.