Chương 19 (1/2)

19

Con trai nghiêng đầu suy nghĩ, nó đếm ngón tay kể ra điểm tốt của Tống Tự An:

“Chú Tống rất mạnh mẽ, có thể ôm con bằng một tay.”

“Chú Tống cực kỳ lợi hại, rất giỏi trong việc lắp lego.”

“Còn nữa mami, chú Tống vô cùng thông minh, chú ấy biết giải đề toán.”

Được rồi, trước mặt học sinh giỏi như Tống Tự An, con nhỏ học dốt như tôi chỉ có thể xấu hổ không bằng.

Mộc Mộc cũng vậy, thầy cô dạy gì đều không hiểu nên chỉ thích mỗi Tống Tự An.

Tôi nhìn con trai nghiêm túc hỏi: “Mộc Mộc, con có hy vọng mẹ gả cho chú Tống không?”

Nó gật đầu không do dự.

Tôi hơi kinh ngạc, ngoại trừ những lý do con thích Tống Tự An, tôi thật sự rất muốn nghe xem con sẽ nói như thế nào.

“Chú Tống thích mami thật mà.”

“Lúc chú Tống nhìn thấy mami đôi mắt sẽ sáng lên, chú ấy nhìn chằm chằm vào mami rồi mỉm cười.”

Thật không?

Không thể tưởng tượng được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy con trai đều phát hiện ra mà tôi lại hoàn toàn không hay biết gì.

Chẳng lẽ đúng như Tống Tự An nói, tôi có thành kiến với anh?

Mộc Mộc lên tiểu học không chỉ yêu cầu giấy báo nhập học còn phải thi đầu vào nữa.

Tuy Mộc Mộc còn nhỏ nhưng lòng tự trọng rất cao.

Biết rõ bản thân không giỏi môn toán nên năn nỉ Tống Tự An dạy kèm cho mình.

Tôi đành phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ, mỗi ngày mời Tống Tự An đến nhà sau khi anh tan sở.

Ai bảo mẹ tôi mỗi ngày đều làm cả một mâm cơm chờ anh ấy tới ăn chứ.

Nhưng gần đây mẹ tôi phải về quê nên đã đẩy tôi và Mộc Mộc cho Tồn Tự An.

“Mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi, không thể tự lo cho mình được sao?”

Mẹ tôi chỉ vào Mộc Mộc và nói: “Nếu có thêm một người yêu quý Mộc Mộc, thì thằng bé sẽ càng hạnh phúc hơn đúng không? ”

Coi như tôi hiểu rõ, cho dù tôi và Tống Tự An không có cơ hội thì mẹ tôi cũng sẽ tạo cơ hội cho hai chúng tôi.