Chương 17 (1/2)

Hắn một điểm cũng không giống người nàng tưởng tượng ra, nàng thậm chí cảm thấy hắn phải nghiêm túc mà không dễ thân cận, một chút cũng không giống. . . . . . Một chút cũng không giống. . . . . .

Trời ạ, bọn họ đã là phu thê rồi, nàng còn đang suy nghĩ hắn?

"Hôn sự của chúng ta đến đây là ngừng, ta phát hiện căn bản ta không thể yêu nữ nhân khác trừ nàng ấy ra, vô luận như thế nào ta cũng không có cách nào cưới nàng, thật xin lỗi." Diêm Đào đối với nàng nói.

Nói xong lập tức như gió cuốn biến mất trước mặt nàng.

Mà Đoạn Thủy Vũ chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, như người đầu gỗ không hề có sinh mạng, hoàn toàn bất động.

***************-

"Tân lang, sao lại chạy hả?"

Diêm Đào mới chạy ra khỏi tân phòng không bao lâu, đã bị một thanh âm quen thuộc kêu gọi.

Là Diêm Thiên Mạc. Hắn đặc biệt chờ ở chỗ này hay sao? Diêm Đào thoáng khôi phục lý trí lợi hại quét con mắt về phía hắn."Ngươi tới làm cái gì?"

"Xem ngươi có thể cưới nàng thật không." Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt mỉm cười."Chuyện đúng như ta đã đoán trước, ngươi vẫn không có cách nào tiếp nhận nàng, không phải sao? Người ngươi yêu là tiểu nha đầu đã trốn đi Giang Nam, căn bản không có biện pháp đụng vào công chúa nước Đại Lý."

"Chuyện này có quan hệ gì với ngươi?" tròng mắt đen của Diêm Đào bén nhọn bắn về phía Diêm Thiên Mạc, ánh mắt chợt chuyển một cái. "Chẳng lẽ. . . . . ."

Thì ra là Diêm Thiên Mạc trúng ý công chúa nước Đại Lý! Lúc trước hắn nhất định là bởi vì chuyện của Uẩn nhi làm phiền não váng đầu, mới có thể không nghĩ tới.

"Nói thật, thật đúng là ta sợ ngươi đụng vào nàng." Diêm Thiên Mạc nhẹ nhàng đập xuống lồng ngực Diêm Đào. "Nếu ngươi thật sự đụng vào nàng, ta sẽ không dùng sức nhỏ như vậy."

"Yên tâm, ta ngay cả khăn trùm đầu của nàng cũng không vén. Về phần bái đường. . . . . ." Lần này đổi thành Diêm Đào đấm nhẹ xuống lồng ngực Diêm Thiên Mạc."Ngươi được lắm. Là ngươi bảo mẫu hậu hủy bỏ phải không?"

Mẫu hậu cũng thật kéo, cứ nhiên dùng các loại quà tặng trong ngày lễ, nói không cần đem hôn lễ làm quá phô trương, còn nói một đống lý do. . . . . . Hắn là không có tâm tình phản ứng lại, cũng không biết Đoạn Thủy Vũ kia nghĩ thế nào.

"Đương nhiên. Ta sao có thể để nữ nhân của ta gả cho người khác?" bên môi Diêm Thiên Mạc phiếm nụ cười yếu ớt. "Mau đuổi theo nữ nhân của ngươi đi, nữ nhân của ta giao cho ta."

Hai nam tử anh tuấn liếc nhau một cái, rồi sau đó hai phương hướng bất đồng bước đi.

Không kể xa tận chân trời hay gần ngay gang tấc, bọn họ cũng đều chỉ muốn nữ nhân của mình.

***************-

Cuối cùng sau một hồi kinh ngạc Đoạn Thủy Vũ đã khôi phục lại, trước mặt nàng Diêm Đào đã đổi thành tuấn dung của Thiên Mạc.

"Ngây người?" Diêm Thiên Mạc cười nhạt. Nàng hình như cực kỳ sợ hãi.

Chuyện quả nhiên không như nàng đoán trước. Nhất định là do hắn phá hoại hôn sự này!

Đoạn Thủy Vũ hung tợn nhìn chằm chằm hắn."Là ngươi có đúng không! Nhất định là ngươi nói cho Diêm Đào biết quan hệ vô cùng mật thiết giữa ta và ngươi, cho nên Diêm Đào mới không quan tâm ta, có đúng hay không?"

"Ta đến chỗ nào nói với hắn ta và nàng có quan hệ mật thiết đây?" Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt nhếch môi. Nàng hình như rất tức giận đây.

"Ta làm sao biết ngươi không có việc gì, sao lại đi theo hắn nói chúng ta có quan hệ rất mật thiết!" Đoạn Thủy Vũ hận hận nhìn chằm chằm hắn, giận đến phát run. "Ngươi hại ta bị vứt bỏ rồi! Đều là ngươi!"

Thậm chí đêm động phòng hoa chúc còn chưa qua liền trở thành người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, thật là mất thể diện!

Chẳng qua nói thật, không cần cùng Diêm Đào trải qua đêm động phòng hoa chúc, nàng thật đúng là thở phào nhẹ nhõm.

"Nàng suy nghĩ một chút, Diêm Đào vừa nói cái gì với nàng?" tinh thần của Diêm Thiên Mạc cũng không vì phẫn nộ của nàng mà bị nhiễu loạn, vẫn như cũ mỉm cười nhìn nàng.

"À?" Đoạn Thủy Vũ sửng sốt một chút.

Diêm Đào hình như có nhắc tới người khác. . . . . . Nàng là người nào?

"Diêm Đào căn bản đã yêu người khác, sao có thể thật tâm cưới nàng đây?" Diêm Thiên Mạc nói ra chân tướng sự tình.

"Không thể nào. Chuyện này nhất định là do ngươi bày ra." Đoạn Thủy Vũ nghe hắn nói, ngược lại không thể tin tưởng hắn. "Nhất định là hắn tính tình quá tốt, không đành lòng làm ta khó chịu, cho nên mới nói với ta hắn yêu nữ nhân khác. Đúng, nhất định là như vậy. . . . . ."

"Nàng ——" Diêm Thiên Mạc bị sự cố chấp của nàng đánh bại rồi. " Đến tột cùng thì nàng có phải nên tỉnh táo một chút không?" Hắn bắt đầu có chút giận hờn rồi.