Chương 5 (1/2)
Một ly trà sữa vị caramen, hai chiếc bánh sừng bò
Âu Dương đưa cho nhân viên thu ngân 50 tệ, nhân viên trả lại cho anh mấy tờ tiền lẻ và hóa đơn. Anh nhét hóa đơn vào ngăn ngoài của balo Phùng Hành:
– Mai đến trường trả tiền cho tôi!
Phùng Hành đang cầm khay đồ, cả người như con rối gỗ vô ý thức, mắt nhìn chằm chằm một phía
– Vì sao?
Không xứng? Điều này quá đả kích, Phùng Hành nhất thời không chấp nhận nổi
– Vì sao em lại thích tôi?
Âu Dương dựa vào ghế nhìn xuống cô
Phùng Hành hít sâu một hơi, ngồi thẳng lại, hơi ấn ngực rồi nói:
– Những ngôi sao thần tượng trong phim, những anh chàng đẹp trai đôi khi gặp trên đường, những học sinh ưu tú trong trường, em thấy bọn họ mà nơi này vô cùng bình tĩnh nhưng thầy vừa xuất hiện, nơi này đã trở nên hoảng loạn, rất lâu cũng chẳng thể bình thường lại. Đó có phải là thích không?
– Vì vậy mỗi sáng sớm em chạy qua nửa thành phố, đến đây rồi cùng tôi đi làm, buổi chiều trốn tiết cuối và trốn học tối tan tầm cùng tôi, còn chạy tới nhà ăn của nhân viên trong trường ăn cơm?
Tai Phùng Hành đỏ bừng nhưng cô không tránh không né, nhìn Âu Dương chăm chú chỉ là giọng nói có chút ngại ngùng:
– Thầy… dạy không nhiều, em… muốn được thấy thầy nhiều hơn một chút
Âu Dương hơi trừng mắt:
– Hôm nay đợi bao lâu?