Chương 8: Công lao lớn nhất (1/2)
Hiển nhiên là Lục Đậu không hoan nghênh A Tình, hắn hỏi A Tình trở về làm gì.
“Trở về nói cho mọi người biết rắn lớn là đã bị tôi giết chết!.”
A Tình không chút do dự mà nói.
“Ngươi giết chết rắn lớn?” Lục Đậu cười nhạo một tiếng, cao giọng nói, “Hình như ta nhớ là ngươi đã bị rắn lớn nuốt thì phải?”
Cư dân trong trấn lần lượt tụ tập lại đây, đứng thẳng thân thể, vểnh tai lên, tư thế vây xem rất thống nhất.
Ngoại trừ thành viên tiểu đội thám hiểm, đám cầy thảo nguyên còn lại cũng không nhận ra A Tình, không biết trấn của bọn họ sinh ra tên mập này khi nào.cloudyhiromi.wordpress.com
A Tình nhớ lại cảm giác khi còn trong bụng rắn lớn, muốn nói cho bầy cầy thảo nguyên biết cậu anh dũng mà giết chết rắn lớn như thế nào, nhưng mà ngôn ngữ có chút nghèo nàn. Cậu chỉ có thể nói: “Tôi là từ trong bụng rắn lớn giết chết nó…”
Nhiều cầy nghe được, đều cười ha ha, cười nhạo bản lĩnh nói dối của A Tình không đến nơi đến chốn. Nếu đã bị ăn vào trong bụng, làm sao còn có thể giết chết rắn lớn?
“Nói hưu nói vượn! Rắn lớn rõ ràng là ta giết chết!” Lục Đậu hô.
Nhiều cầy dồn dập gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
“Ngươi là tên lừa gạt!” A Tình rất tức giận, cậu biết chắc Lục Đậu nói dối.
Hơn nữa cậu nhớ tới lúc một mình bị nhốt trong hang động, càng tức giận. Lúc đó bọn Lục Đậu bỏ lại A Tình chạy trốn không có gì quá đáng, nhưng lại đem hang động chặn lại khiến cho A Tình rất đau lòng. Tuy vậy, may là cậu không đi ra ngoài nên mới có thể gặp được Long tiên sinh…
Vừa nghĩ tới Long tiên sinh, A Tình liền cảm thấy tự tin hơn, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dạng dũng mãnh, lớn tiếng nói:
“Rõ ràng là các ngươi đều chạy trốn! Là ta cắn nát viên hồng ngọc bên trong rắn lớn nên nó mới chết!”
Lúc nhóm của Lục Đậu kéo thi thể của rắn lớn đến chân núi, mọi người cũng đều vây xem, biết trong bụng rắn lớn đúng là có một viên hồng ngọc bị vỡ, nên với với những gì A Tình nói cũng tin ba phần.
Mà viên hồng ngọc đã bị Lục Đậu chiếm làm lợi phẩm và bị ăn hết.
Ngay lúc chúng cầy không biết phân biệt sự thật như thế nào, một giọng nói già nua cất lên: “Không bằng các ngươi đánh một trận? Người thám hiểm có thể giết chết cự xà khẳng định là người thám hiểm lợi hại nhất.”cloudyhiromi.wordpress.com
Người nói chuyện là trưởng trấn. Trưởng trấn là do cầy thảo nguyên lớn tuổi nhất đảm nhiệm.
“Được!” A Tình đồng ý. Rắn lớn là cậu giết, cậu không có gì lo sợ.
So về hình thể mà nói, cậu chắc chắn sẽ không thua.
Lục Đậu cũng cảm thấy máu nóng trong người nổi lên, cũng rất kích động muốn thử.
Chúng cầy dạt ra chừa cho bọn họ một khoảng đất trống, làm nơi cho bọn họ tự do tỷ thí.
Không có người nào hô tỷ thí bắt đầu các loại, Lục Đậu đột nhiên dẫm hai chân một cái, bay về hướng A Tình, trực tiếp đấm vào người A Tình. A Tình bị Lục Đậu đập cho ngã nhào xuống đất, thịt trên người bị chấn động đến mức rung lên.
A Tình lập tức dùng móng vuốt bắt Lục Đậu, cũng nỗ lực bò dậy. Lục Đậu làm sao chịu bỏ qua việc chiếm lấy tiên cơ, hắn dùng một cái tay gạt bỏ móng vuốt tấn công của A Tình, một cái tay khác chính xác nhắm về phía râu mép của A Tình râu mép, kéo căng một cái, giựt luôn ba cọng râu trên mép của A Tình.
A Tình chít chít kêu to mấy tiếng, mặt đau là một chuyện nhưng phần lớn là đau lòng. Râu mép của cậu mỗi ngày đều phải dùng mật sáp chải đấy, lại bị bứt mất!
Cậu muốn dùng chân đá văng Lục Đậu, nhưng Lục Đậu lại ngồi trên cái bụng mềm nhũn của cậu, A Tình đá chân không tới… Quá ngắn.
Lục Đậu lộ ra vẻ đắc ý, phương pháp đánh nhau của hắn rất độc, chuyên chọn điểm yếu của đối phương mà đánh. Sau khi rút râu mép của A Tình, thấy vẻ mặt A Tình thống khổ, hắn tính là không ngừng cố gắng nhổ sạch toàn bộ râu mép. Không ngờ hắn nhìn xuống, phát hiện vết sẹo rên bụng A Tình.
Vết sẹo kia đã bắt đầu mọc lông, không nhìn kỹ không phát hiện được.