Chương 5 (1/2)
“Nhưng đông người như thế, anh sợ em không chen vào nổi.”
“À…” Tôi chấp nhận lý do này.
Đến khi màn đêm buông xuống, chúng tôi mới quay về trường.
17
Về đến ký túc xá, tôi đang định chào anh rồi đi lên tầng.
“Đợi chút.” Anh ngắt lời tôi.
Sau đó anh sáp lại gần, nghiêng đầu kề sát vào cổ tôi.
Tôi vô thức lùi về phía sau một bước: “Sao… sao vậy?”
Anh kéo tay tôi lại: “Đứng im, hình như chỗ này có con gì đó.”
Tôi lập tức đứng im, c ôn trùng chính là k ẻ th ù cả đời này của tôi.
Với tâm lý đ ịch bất động ta bất động, tôi như c h ế t đứng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh vươn tay bắt con c ôn tr ùng xuống, tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng có một làn gió lướt qua trước mặt, tóc mái của tôi cũng bị gió thổi bay.
Lùi về phía sau một bước, tôi mới thấy rõ.
Trì Tư Tự sa sầm mặt mày vung tay đ ấ m Kỷ Liễm nhưng anh đã lập tức đỡ được.
“Hai người vừa mới làm gì?”
Trì Tư Tự thét lên đầy giận dữ.
18
Tôi chau mày, đứng trước mặt Kỷ Liễm, đẩy anh ta ra.
“Cậu bị đ i ê n à?”
Anh ta vờ như không nghe thấy, nắm tay tôi kéo tôi về phía mình.
Trì Tư Tự nhìn tôi chằm chằm: “Mới đó mà cậu đã có người khác rồi? Chẳng phải cậu thích tôi sao?”
Cơ thể tôi bỗng chốc lạnh toát, lạnh đến nỗi đứng hình.
Anh ta biết, anh ta vẫn luôn biết.
Bắt đầu từ khi nào? Trước khi quen Mạnh Thời Nam sao?
Rõ ràng anh ta biết nhưng vẫn ngang nhiên đứng về phía Mạnh Thời Nam, mặc sức tổn thương tôi.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cho đến khi có một giọng nói vang lên phía sau.
“Bỏ ra.”
Kỷ Liễm bước lên phía trước, mặt lạnh như t iền nắm chặt tay Trì Tư Tự.
Trì Tư Tự nheo mắt nhìn anh, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Rõ ràng cả hai đều đang dùng sức, tay nổi đầy gân xanh.
Tay tôi bị anh ta nắm đến đau.
“Á.” Tôi kêu lên.
Trì Tư Tự quay sang nhìn tôi, sau đó lập tức buông tay.
Cổ tay bị nắm chặt, đỏ một mảng.
Kỷ Liễm cũng buông Trì Tư Tự ra, anh cầm cổ tay tôi rồi khẽ nói.
“Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ.”
Trì Tư Tự hoảng hốt: “Chi Chi, không phải tớ cố…”
“Trì Tư Tự.” Tôi bình tĩnh nói: “Coi như tôi xin cậu đấy.”
Trong giọng nói còn kèm theo cả ác cảm và bất lực.
“Đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Bất kể trước đây tôi có thích cậu hay không nhưng ít nhất bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, tôi không thích cậu nữa, không hề thích.”
Trì Tư Tự bỗng chốc suy sụp, môi mấp máy.
Nửa phút sau, anh ta mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Thì ra, là không thích tôi nữa sao?”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại cố tỏ vẻ t ổn th ương như thế, như thể anh ta mới là người yêu thầm nhưng vô vọng, còn tôi mới là kẻ ỷ vào việc được người ta thích mình mà làm t ổn th ương người ta vậy.
Nhạc từ đài phát thanh của trường nghe rất dễ chịu, còn tôi thì vô tình.
“Đúng vậy, không thích nữa.” Tôi nói.
19
Ngày hôm đó những chiếc lá khô rơi xuống tạo thành ranh giới giữa hai chúng tôi, anh ta cũng không bước thêm nữa.
Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bi th ương một hồi lâu rồi mới quay người bỏ đi.
“Em buồn sao?”
Tôi không nhìn Trì Tư Tự nữa mà quay sang nhìn Kỷ Liễm.
“Buồn vì điều gì ạ?”
“Vì cậu ta?” Tôi không nghe ra anh đang có tâm trạng qua giọng nói.
Tôi phản ứng lại, lắc đầu.
Khi Trì Tư Tự nhằm vào tôi vì Mạnh Thời Nam hết lần này đến lần khác, tôi đã không còn bất cứ tình cảm gì với anh ta nữa rồi.
Bất kể là tình yêu hay là tình bạn.
Có điều tự dưng tôi vẫn thấy buồn, không phải vì anh ta mà là vì chính mình.
Buồn vì lần đầu tiên phải lòng ai đó nhưng lại thích nhầm người.
Kỷ Liễm ừ một tiếng, giọng điệu lại giống như thường ngày.
“Nhóc vẫn rất tỉnh táo.”
Tôi ngẩng đầu rồi lại nghiêng đầu, không hiểu nhìn anh: “Hả?”
Anh nhướng mày, không giải thích.
Anh chỉ nhìn điện thoại rồi nói: “Muộn rồi, em nên về thôi.”
Tôi mỉm cười khách sáo: “Vậy em về đây.”
Anh gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.”
Tôi không quá quen với việc nói chúc ngủ ngon với người khác giới, cười cười rồi quay người bỏ đi.
Ngay sau đó lại bị anh kéo lại.
Nhưng Kỷ Liễm không đề động chạm vào cơ thể tôi, anh kéo dây xích trên chiếc túi xách tôi đang mang.
“Còn chuyện gì không ạ.”