Chương 95: Xảo ngộ Ngu Phượng (1/2)

<div class="chapter-c">

Dịch thuật, biên tập : nguyenmanhtuanvu307

Nguồn:

Vô Song từ từ mở cặp mắt ảm đạm, ánh mắt có chút mơ hồ, mệt mỏi.

"Vô Song, tỷ tỉnh rồi à? Tỷ có mệt không? Có muốn ăn gì không?" Lãnh U U giúp Vô Song ngồi dậy, vui vẻ nói.

Vô Song có chút hoảng hốt nhìn Lãnh U U, sau nửa ngày ánh mắt tập trung trên người nàng, lắc đầu suy yếu đạo: "Ta không ăn được, hắn đâu?"

"Long Nhất à, hắn đang tắm ở con sông nhỏ kia." Lãnh U U buồn bã nói, nhớ tới dáng vẻ chật vật của Long Nhất, lại không khỏi nở một nụ cười. Lúc ấy ba ma pháp sư cấp mười trong thất sát khôi lỗi vừa niệm chú, Long Nhất phát hiện nguy hiểm, vội vàng đem Vô Song còn đang hôn mê và Lãnh U U chạy ra khỏi vách đá. Nhưng là ba ma pháp sư cấp mười chứ đâu có đùa, cả vách đá đều bị đánh sụp hơn phân nửa, bụi đất cùng đá vụn như tiên nữ tán hoa bắn về phía bốn phương tám hướng, Long Nhất vận dụng Càn khôn đại na di mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vì không kịp đề phòng nên cũng bị đá văng cho tối tăm mặt mũi.

"Muội cười cái gì? Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Vô Song nhìn Lãnh U U tự dưng bật cười, liền vội hỏi.

Lãnh U U cười gật đầu, liền kể lai sự tình vừa rồi.

Sau một hồi Long Nhất quay lại, liền nhìn thấy Lãnh U U cùng Vô Song đang cười nói, trong lòng không khỏi vui vẻ, lắc mình một cái liền xuất hiện bên người các nàng.

"Vô Song, nàng tỉnh rồi à, nàng có mệt không? Muốn ăn gì không?" Long Nhất hỏi gấp, biểu tình cực kỳ quan tâm.

Vô Song nhìn Long Nhất một hồi, nở nụ cười dịu dàng, trong cặp mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng, lời hắn nói giống hệt lời Lãnh U U vừa rồi, sống ở trên đời, có người quan tâm tới nàng như vậy, cho dù chết cũng không có gì tiếc nuối, làm người được như vậy thì còn mong muốn gì hơn? Trong lòng nàng có một tia khát vọng chờ mong.

Hôm nay tinh thần Vô Song tựa hồ rất tốt, cùng Long Nhất và Lãnh U U hàn huyên gần một giờ rồi thiếp đi.

"U U, phía trước chính là biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc rồi." Long Nhất vừa nhìn Vô Song đang ngủ say, nhẹ giọng nói, ánh mắt trở nên lạnh như băng đứng lên.

"Ân." Lãnh U U gật gật đầu, không rõ Long Nhất vì cái gì mà nói như vậy.

"Ha, phía trước là trọng điểm lợi tức (nơi buôn bán quan trọng) của Ngạo Nguyệt đế quốc rồi." Long Nhất nở nụ cười nhẹ nói.

Bởi vì biên giới phía Tây Bắc của Ngạo Nguyệt đế quốc gồm nhiều đoạn núi non nối tiếp nhau, để đề phòng sự xâm lấn của thú tộc, có một binh đoàn đã đóng ở đây trong nhiều năm, ước chừng khoảng mười vạn người ở hai bên.

Giết người nhằm lúc ban đêm, phóng hỏa chờ khi trời nổi gió lớn, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trên tầng không doanh trại, lượn một vòng đoạn dừng lại phía sau một đám trọng binh.

"Hắc hắc, đây chính là kho quân dụng rồi." Long Nhất trong lòng cười gian nói, vung tay lên đem ba gã ma đạo sư cấp mười trong thất sát khôi lỗi từ giới chỉ ra.

Long Nhất hạ mệnh lệnh, ba gã ma đạo sư bắt đầu niệm chú ngữ, mà Long Nhất vận dụng tinh thần lực niệm chú sinh ra ma pháp ba động ngăn không cho các ma pháp sư của quân đoàn phát hiện. Trong mười vạn người của quân đoàn có ít nhất một ngàn ma pháp sư, trong đó không chừng có ma pháp sư cao cấp, hắn chỉ có ý định thiêu hủy quân nhu khố, chứ không ngu xuẩn đến mức đôi đầu với mười vạn quân.

Lúc này, ba gã ma đạo sư niệm chú xong, nền đất xung quanh quân nhu khố đột nhiên vô thanh vô tức nâng cao lên hóa thành tường đá, vây cả quân nhu khố vào trong. Sau đó một trận gió lạnh thấu xương nổi lên, trên mặt tường đá lập tức xuất hiện một tầng băng dày, mà cùng lúc đó hỏa hệ ma đạo sư Liệt Diễm Phần Thiên đã dùng lửa thiêu cháy kho quân dụng, lương thực, quần áo lập tức hóa thành tro tàn.

Có tầng băng dày bao ngoài tường đá, hơn nữa Long Nhất xuất ra tinh thần kết giới, chờ binh đoàn đột phá vào trong thì kho quân dụng cũng cháy sạch rồi, bây giờ khí trời Tây Bắc càng ngày càng rét lạnh, một khi không có lương thực cùng quần áo chống lạnh, sợ rằng mười vạn đại quân này chẳng chống chọi được bao lâu.

Lúc này, binh doanh vô cùng hỗn loạn, không trung cũng phi tới rất nhiều ma pháp sư, Long Nhất cười hắc hắc: "Ngạo Nguyệt đế quốc, lần này là chút lợi tức, lần sau cháy sạch sẽ không phải là quân nhu khố mà là hoàng cung rồi."

Long Nhất vừa thu hồi khôi lỗi, thân ảnh nhanh chóng biến thành lục quang mất hút trong đêm tối.

Mười ngày sau, nhóm ba người Long Nhất đi tới tòa thành nằm ở biên giới phía bắc Ngạo Nguyệt đế quốc, Khai Phong thành là thành thị cấp hai. Hôm nay đúng là đầu mùa đông, nơi này tiếp cận khu vực cực băng, bởi vậy thời tiết vô cùng rét lạnh. Vô Song cả người được bọc trong tấm chăn nhung, nàng bây giờ thân thể vô cùng hư nhược, đã hai ngày không có tỉnh lại, điều này làm cho Long Nhất cùng Lãnh U U có chút phiền muộn.

"A, Phượng hoàng lữ điếm, không nghĩ tới một nơi xa như vậy cũng có sản nghiệp của Phượng Hoàng gia tộc." Lãnh U U nói một cách tự nhiên.

"Phượng hoàng gia tộc?" Long Nhất vừa nhìn tên lữ điếm phía trước mặt chợt ngẩn người, trong đầu không khỏi nhớ tới Ngu Phượng, nhớ tới nàng ép mình phải cưới nàng, hơn nữa ép mình gia nhập Phượng Hoàng gia tộc, hắn nhịn không được lắc lắc đầu cười.

"Long Nhất, chàng cười cái gì?" Lãnh U U kỳ quái hỏi.

"Không có gì, chúng ta sẽ ở lại nơi này, buôn bán mỗi thứ một ít, phía trước khả năng không có thành thị lớn như vậy rồi." Long Nhất cười nói.