Chương 5-1 (1/2)

Hắt ── Xì! Trữ Ngũ Muội rùng mình một cái, rời khỏi khí hậu ấm áp của trung bộ, thời tiết bắc bộ mùa đông ướt lạnh làm cô vừa xuống xe, liền ắt xì một cái.

Cô nắm chặt cổ áo để ngừa gió lạnh thổi vào, trong xe ngoài xe nhiệt độ sai biệt quá lớn, làm cô liên tục rùng mình.

Cũng không biết ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong lòng ngực của hắn thì liền xấu hổ vô cùng. Mình vô lễ như vậy hắn nhất định tức điên rồi, bởi vì khi cô lập tức né tránh qua một bên thì ánh mắt của hắn thật đáng sợ.

Vừa xuống xe, hắn liền bỏ cô ra sau lưng đi thật xa thật xa, toàn thân tản ra khí lạnh làm cho người ở ngoài ngàn dặm cũng cảm nhận được, tự mình đi ở đằng trước, xem cô như giày cũ. Nói thực ra, cô thật hoài niệm cảm giác ấm áp ở trong lòng ngực ấm áp của hắn, đáng tiếc loại ấm áp này trôi qua tức thì.

Cô tranh thủ thời gian đuổi kịp, thời tiết mặc dù lạnh, cũng không bằng thái độ của đại thiếu gia, cô vẫn muốn được cùng hắn nói chuyện, đáng tiếc đau khổ không có cơ hội, cho dù có cơ hội cũng bị cô một đường mê man ngủ làm mất.

Nhà mới cùng nhà cũ đồng dạng chiếm diện tích rộng lớn, tuy rằng xa hoa, nhưng tương đối giống, cô cảm thấy nhà cũ có tình người, có thể là Thẩm bà các nàng bình thường xây dựng quan hệ.

Cô đem một ít hành lý, mới xuống xe, liền cho người hầu lạ lẫm giúp, cũng không biết như thế nào , từng người hầu nơi này tuy rằng tướng mạo bất đồng, nhưng làm cho người ta có cảm giác kính cẩn mà lạnh nhạt giống như đúc, giống như chủ nhân của bọn họ, lễ phép lạnh nhạt.

Trữ Ngũ Muội như là vào khu vườn lớn, hiếu kỳ nhìn chung quanh.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch, rất lạnh; trong phòng bài trí đơn điệu, rất lạnh; ánh mặt trời chiếu không vào tới phòng khách, rất lạnh.

"Xin hỏi đêm nay tôi ngủ thế nào?" Cô nhẹ hỏi, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút biểu cảm của người hầu. Cô là đi vào âm tào địa phủ sao? Rất thật.

"Mời." Âm thanh đều là khí tức mỏng manh, kỳ quái dọa người.

Cô đi theo người hầu, đi chín nơi mười tám chỗ ngoặt, mới ở ngoài một cánh cửa dừng lại, cất kỹ hành lý, vị người hầu kia lại vô thanh vô tức rời đi, đợi cô nói liên tục tiếng cám ơn thì phát hiện cũng không kịp.

Một người lập dị, cô nhún nhún vai, tự động mở cửa tiến vào. Tò mò dò xét gian phòng này, tuy rằng bài trí đơn điệu, nhưng nên có đều có, không biết cô lại ở chỗ này đợi bao lâu? Có cơ hội nhất định phải nhớ rõ hỏi đại thiếu gia, nếu như phải đợi tới đông, cô tính toán bố trí gian phòng này một chút cho có khí người, ít nhất không cần phải yên tĩnh lạnh như vậy.

"Phu nhân ~~"

Á ── sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu to làm cho cô nhảy ra một bước dài, vừa rồi cái vị người hầu vô thanh vô tức biến mất kia, lúc này lại vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng cô.

"Chuyện, chuyện gì?"

"12h ăn cơm, thời gian vừa đến, mời tới nhà ăn dùng cơm."

"Được, tốt!"

Cô trừng mắt nhìn bóng lưng người hầu rời đi thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa, đến khi xác định người đi rồi, khẳng định Bạch Vô Thường sẽ không vô thanh vô tức xuất hiện nữa, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cẩn thận thám hiểm.

Hẳn là có thể dạo chơi a? Không thấy được dấu hiệu cấm qua lại.

Không cách nào ức chế hiếu kỳ của mình, đã đến đây, phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút không phải sao? Dọc theo hành lang, cô phát hiện một chuyện thú vị, hoa văn trần nhà có điểm giống bát quái (1), mà vừa rồi vào cửa giờ đối diện mặt hoa văn, giống như thái cực (2), vậy đại khái chính là cái gọi là phong thuỷ, nếu như cô theo hoa văn bát quái đi, từng cái sừng nhọn vừa vặn chỉ vào một cái phòng.

Đi tới đi tới, càng đi vào bên trong, càng cảm thấy mới lạ thú vị, tại mỗi một chỗ chỗ rẽ, đều có bày một chút vật trang sức, có khi là một cây Ngọc Thạch điêu khắc, có khi lại là một pho tượng thủy tinh hình thù kỳ quái; cách mười bước, có thể chứng kiến trên tường treo một bức họa, bức tranh vẽ mỹ nữ cổ đại, cô không hiểu mỹ thuật tạo hình, nhưng còn nhìn ra được bức tranh cực kỳ đẹp, thậm chí ở mặt tường có một bức tranh to đặt ngay ngắn làm cô đứng thật lâu.

Bức họa này không có khung lồng kính, toàn bộ vẽ ở trên tường, một vị nữ tử đẹp như thiên tiên bay lên trên đám mây, thân đeo dải băng, nhìn như đang muốn bay bổng, mà phương hướng bay đúng lúc là cửa sổ, bên cửa sổ chiếu xuống dương quang, lại vừa vặn cùng bức tranh dung hợp chung một chỗ, rất có tài nghệ điêu luyện sắc sảo, cô không khỏi thấy ngây dại.

"Cô là ai?"

Trữ Ngũ Muội lại càng hoảng sợ, không ngờ được sẽ gặp phải người khác, nàng theo thanh âm nhìn lại chỗ đó, trông thấy một cô gái yểu điệu xinh đẹp, mà cô gái cũng đang đánh giá cô.

"Cô tốt, tôi gọi là Trữ Ngũ Muội." Cô rất có lễ phép chào hỏi.

Quan Ngưng Ngọc có phần phú hứng thú đánh giá, thật là một cô gái tú lệ.

"Cô là ở đâu ra?"

Cái này. . . . . . Nên giải thích như thế nào? Tại trước ngày hôm qua cô vẫn là độc thân, đột nhiên trong lúc đó có trượng phu, mà trượng phu lại ra lệnh cô tới, người bình thường hẳn là nghe không hiểu a?

Ngay lúc đầu của cô rất cố gắng đảo quanh, đồng thời Quan Ngưng Ngọc đã nhìn cô một lần từ đầu đến chân một điểm cũng không lọt.

Khá lắm nữ hài nhi thanh tú! Thủy mâu hắc bạch phân minh, khuôn mặt trong trắng lộ hồng tràn đầy tinh thần phấn chấn, tuy nhiên không biết cô là từ đâu ra, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm── loại hình cô bé này cô thích.