Chương 8 (1/2)

Editor: Lé-Chan

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Vệ Viễn Hi đã thức dậy, xoay người nhìn Ninh Tử Mạch nằm bên cạnh, trên môi lộ ra ý cười, nhịn không được kéo người ta, ôm vào lòng thắm thiết một phen.

Ninh Tử Mạch đỏ mặt bởi vì bị hắn nháo, lúc động tình, hai chân nhỏ dài dâng lên chủ động gác lên vai của hắn, thân thể cực kỳ cực kỳ nghênh đón.

Nơi được thương yêu vào đêm qua còn có chút sưng đỏ, nên cho dù Vệ Viễn Hi có tiến nhập cẩn thận đến mức nào, nhưng Ninh Tử Mạch vẫn đau đến nhíu mi.

"Tiểu Mạch?" Vệ Viễn Hi dừng động tác, "Có đau hay không?"

Ninh Tử Mạch lắc đầu, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, dáng vẻ khi không nói chuyện lại càng tôn thêm phần nhu thuận.

Vệ Viễn Hi cúi đầu ôm y, động tác ôn nhu đến tận cùng, tận lực giúp y giảm bớt đau đớn, vào lúc gắn kết tương giao, không khí xung quanh đều nhuốm mùi triền miên.

Trên con đường nhỏ trong núi, Hoàng Trạch và lão Dương một bên ôm bánh bao một bên đi bộ, khi đến cửa viện, định đẩy vào thì nghe một tiếng điềm mị rên rỉ.

Hoàng Trạch ngay lập tức hoá đá, bánh bao trong tay rơi xuống đất.

Lão Dương len lén ho khan một tiếng, nửa lôi nửa kéo Hoàng Trạch đang ngây ngốc đi ra ngoài.

"Không, không, ta muốn đi vào." Hoàng Trạch lắc đầu, lấy tay gỡ cái tay đang kéo tay áo mình, "Tiểu Mạch chưa hết bệnh mà lại trải qua một trận như thế này.

Nương a, chẳng lẽ bọn họ đã quần nhau cả nguyên đêm?"

"Ăn điểm tâm thôi --" Hoàng Trạch hai tay chống nạnh, đứng ở trong sân hét lớn, khí thế ngất trời.

Lão Dương phản xạ nhanh che lỗ tai, nhưng mà vẫn thấy cái đầu cứ kêu ông ông.

Vệ Viễn Hi ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi, huynh đệ gì mà không biết khách sáo như thế chứ?

Ninh Tử Mạch cả người núp vô chăn, mặt đỏ đến sắp bốc hơi.

Lão Dương tay chân lanh lẹ chạy đi đun nước nóng. Vệ Viễn Hi giúp Ninh Tử Mạch lau sạch thân thể và mặc quần áo, xong xuôi rồi bỏ người vào trong chăn.

Điểm tâm chính là cháo cá, nước cháo nóng hầm hập, ăn một hớp là có thể ấm cả người.

"Sau này ta không có ở đây, ngươi phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, có biết hay không?" Vệ Viễn Hi một bên đút y ăn, một bên dong dài căn dặn.

"Ừ." Ninh Tử Mạch gật đầu, viền mắt chợt có chút phiếm hồng.

"Đứa ngốc, ta không phải là không trở lại." Vệ Viễn Hi nghiêm túc nói với y, "Chờ ta thắng trận, chúng ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón nương tử ngươi xuất giá."

Biết rõ chuyện hắn nói là không có khả năng, nhưng vẫn không thể dừng lại nụ cười nơi khoé miệng.

"Cái này cho ngươi." Ninh Tử Mạch từ dưới gối lấy ra một tấm bùa bình an, "Hồi ở hội hoa đăng, ta và Hoàng đại ca đã lên chùa cầu đấy."

Vệ Viễn Hi tiếp nhận bùa bình an, ôm Ninh Tử Mạch cười khúc khích.

Ninh Tử Mạch đem mặt chôn ở lồng ngực của hắn, thân thể run nhè nhẹ, lòng đau như cắt.

Sự ấm áp này, có lẽ đời này mình sẽ không bao giờ được gặp lại.

"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch gắt gao ôm chặt lấy hắn, có chút thất thần nhỏ giọng nỉ non, "Tương lai.... ngươi có phải sẽ quên mất ta?"

"Đứa ngốc, ta làm sao có thể quên ngươi được." Vệ Viễn Hi cúi đầu hôn nhẹ y, "Đều đã khắc ở trong lòng, nếu như biến mất, tâm cũng đều không có, ngươi nói thử xem, có thể nào quên được hay không?"

Ninh Tử Mạch cắn môi dưới, nước mắt từng giọt đi xuống.

Vệ Viễn Hi nghĩ rằng y là đang lo lắng cho mình xuất chinh, cho nên cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ôm y dỗ một tiếng kèm hôn nhẹ một cái, đem hết mấy lời triền miên tình cảm nói hết một lần.

"Được rồi, không được nói nữa." Ninh Tử Mạch nín khóc mỉm cười, tay nắn bóp mặt của hắn.

"Phải trở nên mập mạp, thế mới tốt, có biết chưa?" Vệ Viễn Hi nắm tay y dặn dò.

Ninh Tử Mạch gật đầu, tiến tới hôn hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, dù tâm có bao nhiêu không muốn cùng lo lắng đi nữa, thì Vệ Viễn Hi vẫn phải hồi cung để chuẩn bị cho chiến tranh. Ninh Tử Mạch chống thân thể đứng trước cửa viện, nhìn hắn mỗi lúc một xa, khoảng không trong lòng cũng ngày càng rộng lớn.

"Thế tử, trở về đi." Lão Dương trong lòng thở dài sau đó khoác lên người y một chiếc áo choàng.

Ninh Tử Mạch gật gật đầu, xoay người đi về cùng với nội tâm đang hỗn loạn.

Ngày kế, Vệ Viễn Hi suất lĩnh đại quân, từng tốp quân hùng dũng ra khỏi kinh thành.

Cờ vàng, áo giáp sáng chói, trường kiếm bạc, khuôn mặt anh khí không kẻ nào có thể bì nổi, quanh thân Vệ Viễn Hi đều là ngạo khí cùng với khí phách ăn sâu vào máu của đế vương gia, bách tính ven đường đều quỳ lạy, tung hô "Thái tử điện hạ trận chiến này tất thắng."

"Đáng tiếc, ngươi chỉ có thể đứng nhìn trong ngày vui vẻ này, trong khi các nàng tiểu thư ngày thường không dám ra đường nhưng hôm nay lại ăn diện diêm dúa, trang điểm loè loẹt, hận không thể đem người mình dán lên Tướng quân, còn có người suýt chút nữa đánh nhau vì chỗ đứng của mình." Hoàng Trạch một bên tạo áp lực, một bên giảng đạo cho Ninh Tử Mạch nghe.

Ninh Tử Mạch cười cười, cúi đầu vuốt dây ngọc trên tay.

Vào đông chí, trên núi tuyết cứ rơi xuống, Ninh Tử Mạch cũng theo đó mà bệnh tật một trận, trầm trọng suốt một khoảng thời gian, thậm chí ngay cả nước cũng không nuốt nổi.

Hoàng Trạch gấp đến độ xoay quanh, hận bản thân không thể biến thành dược liệu bỏ vào nước sôi nấu cho y uống.

Cũng may lão Dương lúc ra cung có cất giấu Bắc Sơn Tuyết Liên vào bao quần áo, sau khi được nấu thành thuốc, uống xong Ninh Tử Mạch rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Một ngày nọ, khi chạng vạng buông xuống, lão Dương phơi thuốc xong rồi quay trở vào tiểu viện, đúng lúc thấy được Ninh Tử Mạch nôn ra một ngụm máu tươi.

"Thế tử." Lão Dương quá sợ hãi, nhanh tiến lên đỡ lấy y.

"Không sao." Ninh Tử Mạch tựa ở đầu giường, chầm chậm nhận lấy chén thuốc, uống sạch.

Lão Dương tiến ra sau lưng y, truyền một chút chân khí vào.

Ninh Tử Mạch nhắm mắt điều trị nội tức, qua hồi lâu, thấy cơn đau ở ngực đã từ từ giảm bớt, sắc mặt trắng bệch cũng dần trở lại bình thường.

"Thế tử, ngài tội gì phải thế?" Lão Dương thở dài.

Ninh Tử Mạch lắc đầu không cho ông nói tiếp, chống thân thể tiến lại bàn ngồi xuống viết thư cho Vệ Viễn Hi.

Đều là những chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường ngày, giữa những dòng chữ không giấu được sự lo lắng. Vệ Viễn Hi cầm thư trong tay, cười toét miệng.

"Thái tử điện hạ?" Sĩ quan phụ tá một bên thận trọng gọi hắn.

"... Chuyện gì?" Vệ Viễn Hi hoàn hồn.

"Còn ba ngày nữa, chúng ta sẽ đến địa bàn của Trữ vương." Sĩ quan phụ tá chỉ vào địa đồ, "Hai trận chiến đầu tiên, nhất định phải triển khai ở Lạc Vân Thành"

Vệ Viễn Hi gật đầu, cắm cờ đỏ trong tay xuống ba chữ "Lạc Vân Thành".

Trận chiến này nếu muốn thắng, thì chỉ có thể nhanh.

Lời nói tuy giản đơn, nhưng trận chiến này vẫn không ngoại lệ mang theo đau khổ và tàn khốc, thẳng đến khi hoa xuân nở rộ, tin tức chiến thắng mới được truyền đến kinh thành.

"Ngươi xem, ta đã nói không cần lo lắng mà." Hoàng Trạch một bên giúp Ninh Tử Mạch uống thuốc, một bên "tận tâm" giảng đạo: "Viễn Hi đầu óc thông minh, lại có kinh nghiệm hành quân phong phú, nhất định sẽ nhanh thu phục được Đông Bắc."

Ninh Tử Mạch gật đầu, bên môi treo ý cười nhàn nhạt.

"Cho nên bây giờ ngươi nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, bằng không khi ngài ấy trở về thấy ngươi như vậy, chắc chắn ta sẽ bị làm thịt." Hoàng Trạch cười khì khì, kín đáo đưa cho y một viên mứt quả, "Ngày hôm nay có thể thấy rõ mặt trời, có muốn ra ngoài hít thở không khí không?"