Chương 8 (1/2)
Editor: Mây
Anh rất cố chấp và sẽ không thay đổi quyết định của mình. Em cứ yên lòng mà bước về phía trước, em nhé, dù cho có gió táp mưa sa, thì anh vẫn sẽ luôn che chở cho em.
Lâm Dịch à, sống tốt anh nhé!!!“Nhật ký của Vương Cung”
Ngày 14 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Vương Cung đến nhà tôi và nhờ tôi mua cho em ấy một cuốn nhật ký. Lâm Dịch.
Chú cừu vui vẻ, chú cừu ơi hãy vui vẻ đi, chúc cho thiết công kê Lâm Dịch mỗi ngày sau này đều hạnh phúc.
Ngày 15 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Lâm Dịch đi làm rồi, hôm nay tôi bị ho ra máu, nhưng cũng không nói cho anh ấy biết.
Đêm qua, Lâm Dịch hỏi tôi rằng, thời gian đến cùng đã làm gì với tôi và nó đã làm gì với anh ấy.
Tôi nghĩ nghĩ, rốt cục cũng chẳng nói gì.
Thực ra, thời gian rất vô tội, không phải là kẻ cắp, mà là khán giả, chúng ta đã đánh mất nhiều thứ, chứ không phải vì nó đã trộm đi.
Ý chí chiến đấu của Lâm Dịch và sức khỏe của tôi, là chính chúng tôi đánh mất, không thể trách nó được.
Ngày 16 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Hôm qua tôi đau cả đêm, tôi cố gắng không trở mình, nhưng Lâm Dịch không ngủ, tôi biết chứ.
Vào khoảng hai giờ hôm qua, anh ấy đưa tay chạm vào tôi, và tôi thầm cười anh ấy vì cái sự tràn đầy tinh lực của anh.
Nhưng anh ấy vừa chạm vào hạch bạch huyết trên xương đòn đã hành hạ tôi, như thể để xác nhận điều gì đó.
Tôi tiếp tục thở đều đặn, khiến anh nghĩ rằng tôi đã ngủ. Sau một vài phút, anh rụt tay lại và nhỏ giọng nức nở.
Thật bất lực và ẩn nhẫn như vậy, như thể sợ tôi nghe thấy điều đó.
Trái tim tôi nhói đau, không phải bệnh, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn khi là bệnh.
Tôi đã nghĩ, sự xuất hiện của mình có phải là một loại tra đối với anh hay không?
Khi mắt tôi ươn ướt, lúc giọt lệ chảy xuống khóe mắt, cạnh tôi có tiếng sột soạt.
Anh ấy vén chăn bông lên, ngồi dậy nhìn tôi.
Tôi sợ bị anh nhìn thấy nước mắt của mình nên quay đầu qua bên kia.
Anh chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.
Vào thời điểm đó, tôi thực sự chỉ muốn được sống tiếp mà thôi.
Tôi nắm chặt chăn bông, khóc như cọng rơm vô dụng.
Bắt đầu từ buổi sáng, chúng tôi đã sống cuộc sống trong vài năm của anh.
Hút thuốc, ra hồ hóng gió. Cho chó hoang ăn, ăn đồ ăn vặt bên lề đường.
Anh đạp xe đạp, chở tôi lên lưng chừng núi, nhìn núi Ngư Đường và nói, ngày mốt chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục ngọn núi này.
Tôi nói, được.
Ở bên bờ sông, tôi nói với anh rằng quá khứ ấy à, thì hãy để cho nó trôi qua đi, còn bây giờ thì chúng ta không có khả năng nữa.
Đáp lại, anh ấy hát to bài “Thiên ái” cho tôi nghe.
Tôi thích những bộ phim truyền hình, những bài hát và Lâm Dịch hát.
Nhưng tôi đã nhẫn tâm từ chối anh rồi.
Có lẽ tôi sợ anh không còn tình cảm với tôi, chỉ là dành chút hơi ấm, để tôi được chết trong sự yêu thương.
Có lẽ tôi sợ anh ấy mang theo đoạn tình cảm này với tôi, sau khi tôi chết rồi, anh sẽ sống trong ám ảnh trong suốt quãng đời còn lại.
Ai biết, tôi cũng không chắc chắn.
Ngày 17 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Đó vẫn là một ngày nắng khiến con người ta khó chịu.
Tôi ghét trời nắng, nhưng tôi không thể không nghĩ, nếu tôi đã sống trong suốt những ngày nắng này, liệu mỗi khi gặp những ngày nắng khác, liệu Lâm Dịch có nghĩ đến tôi hay không?
Ngày mai là ngày đã quyết định đi leo núi.
Tôi không có nổi tinh thần, Lâm Dịch rất là vui vẻ, vừa thích thú vừa phấn khởi nói cho tôi biết cái này cái nọ, hai mắt sáng ngời lên.
Thực sự tôi đang rất băn khoăn, phải chăng anh ấy rất vui vì có thể thoát khỏi tôi, nhưng mặt tôi vẫn tươi cười.
Lâm Dịch không nhận thấy sự khó chịu của tôi.
Anh luôn hay không để tâm, ngay cả khi còn học cấp ba cũng vậy.
Mãi cho đến khi anh ấy đi làm ở nhà xưởng vào buổi chiều, tôi mới thức dậy trên ghế và rồi mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Có lẽ, anh nhìn thấy rõ tình trạng cơ thể của tôi, và anh sợ rằng cái sinh mạng ăn bữa nay lo bữa mai của tôi sẽ không thề chống đỡ được cho đến giây phút tôi lên đến đỉnh núi.
Cố gắng hết sức dùng tâm tình của mình để kính thích tâm trạng vui vẻ của tôi và muốn làm tôi vui lên.
Nghĩ thế này lại càng buồn hơn.
Cùng lắm cũng có một chuyện tốt, căn phòng trọ của Lâm Dịch cuối cùng cũng coi như cái nhà để ở rồi.
Công việc, nghỉ ngơi cả ngày lẫn đêm cũng đã được điều chỉnh, và tôi rất thích ăn trái cây và rau củ.
Dù kinh tế khó khăn như vậy nhưng ít nhất tôi biết rằng Lâm Dịch vẫn là Lâm Dịch đầy ngạo khí ấy.
Anh vì tôi, nên đang trở nên tốt hơn từng chút, từng chút một.
Tôi có thể nhìn thấy, nhưng tôi không muốn làm thủng lớp cửa sổ giấy này.
Tương lai anh là đã định là sẽ không có tôi, vậy tại sao tôi phải làm anh đau?
Ngày 18 tháng 2 năm 2017, trời nắng.
Đây là ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời tôi đấy.
Được Lâm Dịch giúp đỡ, tôi leo lên một phần năm, và cuối cùng thua trận.
Vương Cung đã không còn là huyền thoại trong đội cầu lông của trường nữa rồi, cậu ấy giờ đây thậm chí không thể đứng vững và còn đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.
Lâm Dịch cõng tôi suốt, leo đến đỉnh núi, đầu gối còn bị tổn thương.
Trên đỉnh núi có gió nổi lên, Lâm Dịch hoảng sợ cởi áo khoác, khoác lên người tôi.
Tôi đã nói dối anh rằng vẫn thấy lạnh. Anh ôm tôi không chút do dự nào.
Lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi có thể chết trong vòng tay anh vào lúc này, tôi sẽ không thấy hối tiếc.
Lâm Dịch đã đạt được một thỏa thuận với tôi vào ngày hôm qua và yêu cầu tôi viết một bí mật vào nhật ký của mình, anh ấy cũng viết một bí mật trong nhật ký của tôi. Không ai được phép nhìn ai hết.
Anh đưa ra đề nghị này thật sự ngây thơ quá chừng, nhưng tôi cũng ngây thơ, bởi vì tôi đã ngay lập tức đồng ý.