Chương 7 (1/2)
Ban đêm, trong phòng ngủ của Diệp Hiểu Hàm, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại không rời.
Đã là ngày thứ ba, những cuộc gọi của cô đến Triệu Trạch Duệ như đá chìmđáy biển, không hề gọi được, ngay cả nhắn tin cũng đã được vài chục,nhưng vẫn không có chút tin tức.
Anh đưa cô vào danh sách đen rồi sao? Nếu không tại sao lại không để ý đến cô?
Diệp Hiểu Hàm cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị soạn tin, cô không tin anh có thể thờ ơ như vậy, không phản hồi không hỏi.
Cô gửi một tin nhắn cho anh. “Chú, nếu như chú không trả lời… cháu sẽ hộcmáu bỏ mình, cháu đã liên tục bị chú làm đau khổ hộc ba ngày máu, nếuhôm nay nôn nữa, cháu thật sự sẽ chết.”
Mặc dù là nói láo, nhưng ít nhất lời nói đùa này sẽ có tin đáp trả!
Diệp Hiểu Hàm không khỏi lại nghĩ, có lẽ nào Triệu Trạch Duệ đã sớm biết côthích anh hay không, cho nên mới cố ý lẩn tránh cô? Nếu thật sự là nhưvậy thì phải làm thế nào đây, chẳng lẽ muốn cô buông tha như lời củaĐinh Gia Kỳ sao?
Cô lắc đầu, không thể nào, nhất định là anhkhông biết, bọn họ chưa gặp mặt mấy lần, sao anh có thể biết được, hơnnữa cô cũng mới phát hiện gần đây.
Cô lại gửi một tin nhắn. “Chú, có phải cháu làm sai chuyện gì, cho nên chú mới không để ý đến cháu?Chúng ta không phải bạn bè sao? Chẳng lẽ đến cả bạn bè cũng không thểlàm được?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Gửi xong tin cô lại nhìn chằmchằm vào màn hình di động, ba phút rồi, nếu anh nhìn thấy nhất định sẽtrả lời, nhưng đã qua ba phút, lại qua ba phút, lại qua thêm ba phút.
Trời ạ! Tức chết! Diệp Hiểu Hàm đặt điện thoại xuống, buồn bực đi tắm.
Mặt khác, Triệu Trạch Duệ đã sớm tắt máy, vì bây giờ anh đang làm nhiệm vụcủa tổ chức, về chuyện công ty anh không cách nào đáp lại, điện thoại di động của anh cũng tắt máy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Tối nay, anh đến công ty phân phó cho thuộc hạ một số chuyện, cho nên mở di động ra, đập vào mắt là 50 cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn cũng mộtnhóm tin nhắn lớn, hơn nữa người gửi tất cả đều là Diệp HiểuHàm.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Triệu Trạch Duệ có chút dở khóc dở cười, tại sao cô lại gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy?
Anh đọc từng tin nhắn của cô, tất cả đều là lời oán trách, tin nhắn cũng có giới hạn, không có gì đặc biệt, nhưng những thứ này đều truyền đến mộttin tức, cô đang tìm anh.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh nhìn đồng hồ, mới mười giờ tối, cô nhóc đó sẽ không đi ngủ sớm như vậy, cho nên anh gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Diệp Hiểu Hàm nhìn màn hình điện thoại đến muốn ngủ, đột nhiên bị chấn độngcủa điện thoại làm tình lại, cô lập tức ngồi bật dậy, lúc thấy tên hiệntrên màn hình là Triệu Trạch Duệ, cô lại có chút kích động muốn khóc, sợ nó sẽ tắt, cho nên cô vội vàng nghe.
“Chú!”
“Cô tìm tôi? Có chuyện gì không?” Mặc dù anh không cho rằng sẽ có chuyện lớn gì nhưng vẫn nên hỏi một chút.
Diệp Hiểu hàm nghe được giọng nói của anh có chút nghẹn ngào. “Chú, cháu còn tưởng rằng chú không để ý đến cháu nữa, ba ngày nay cháu gọi điện,nhưng vẫn không gọi được, nhắn lại cũng không biết chú có đọc được haykhông, tin nhắn gửi đi cũng không thấy trả lời.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Anh đột nhiên rất muốn xoa đầu an ủi cô, dù đây không phải chuyện lớn gì,nhưng anh biết cố muốn khóc rồi, vì anh không để ý đến cô sao? Thật trẻcon!
“Tôi đi Hongkong công tác, cho nên tôi tắt điện thoại, tôi cũng không biết cô tìm tôi!”
“Nào có người nào ra khỏi nhà lại không để người khác liên lạc được, chẳnglẽ chú không lo lắng công ty sẽ tìm chú sao?” Diệp Hiểu Hàm bỗng nhiênkích động.
Anh cố ý để bọn họ không tìm được, hơn nữa nếu khôngphải chuyện lớn gì, công ty tuyệt đối không tìm anh, nếu như thật sựmuốn tìm, các quản lý của công ty sẽ có cách để tìm được anh, cho nênanh sẽ không lo lắng.
“Bọn họ không có chuyện gì sẽ không tìmtôi, hơn nữa tôi đi công tác nhiều nhất chỉ có hai tuần.” Triệu TrạchDuệ nằm trên giường, thoải mái nói chuyện với cô nữ sinh kém mình mườihai tuổi, cảm giác có chút kỳ quái.
“Vậy…” Diệp Hiểu Hàm có chútdo dự, thật ra thì cô muốn nói, chẳng lẽ anh không nhớ cô sao? Ít nhấtgọi cho cô một cú điện thoại là được rồi!
Triệu Trạch Duệ đang đợi cô nói, nhưng rất dễ nhận ra cô như không biết mình nên nói gì.
“Cô còn chưa nghỉ ngơi sao?” Anh mở miệng nói một câu.
Sao Diệp Hiểu Hàm chịu nghỉ ngơi, thất vất vả mới nghe được giọng nói của anh. “Chú, cháu đi tìm chú có được không?”
Triệu Trạch Duệ cảm thấy Diệp Hiểu Hàm có chút kỳ quái, nhưng đến lúc này anh vẫn không suy nghĩ nhiều, nhưng một câu nói này khiến anh có chút suynghĩ, vì sao cô phải làm vậy chứ?
“Tôi đang làm việc, cô đang làm gì?”
“Cháu muốn đi chơi một chút, từ trước đến này cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào!” Diệp Hiểu Hàm không dám nói là muốn nhìn thấy anh, nhưng ít ralời này cũng là thật.
Triệu Trạch Duệ cũng không phản đối việc cô đến Hongkong, nhưng nếu muốn tìm anh thì coi như xong, chuyện anh làmrất nguy hiểm, căn bản không có cách nào để chăm sóc cô.
“Cô có thể đến, nhưng tôi không có thời gian để chăm sóc cô, chi nên tốt nhất cô nên tìm bạn đến đây đi du lịch là được rồi.”
“Vậy chú có thể nói cho cháu biết chú ở đâu, cháu đi tìm chú!” Diệp Hiểu Hàm thấy được hi vọng, chỉ cần anh không phản đối là được rồi.
Triệu Trạch Duệ không có ý định nói cho cô biết. “Tôi sẽ không nói cho côbiết, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi còn có việcphải làm.” Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.
Diệp Hiểu Hàm ngạc nhiên nhìn điện thoại, sao anh chưa nói gì đã cúp rồi?
“Triệu Trạch Duệ, chú thật quá đáng?” Cô bị anh chọc tức, lại có thể đối xửvới cô như vậy. “Cháu muốn đi,hơn nữa còn phải tìm được chú.” Cô nóiđược làm được, sẽ không chỉ nói mà không làm.
Triệu Trạch Duệ vàtrợ thủ Đổng Dương ở chỗ tối quan sát mục tiêu, hiện tại dù không phảilà thời cơ hành động, nhưng anh vẫn muốn thường xuyên biết được hànhtung của bọn họ.
“Anh Duệ, anh nói xem mấy ngày nay bọn họ có thể tiến hành giao dịch hay không?” Lần này Đổng Dương được phái đến làmtrợ thủ của triệu Trạch Duệ, mặc dù là phụ nữ, nhưng năng lực của côtuyệt đối không thua kém đàn ông.
“Không biết, cô và bọn của Hàonói sao? Lúc nào thì họ sẽ đến?” Không phải vào lúc vạn bất đắc dĩ,Triệu Trạch Duệ sẽ không hành động, nhưng gần đây, trong khoảng thờigian này như có một người đang cố chèn ép bọn họ, Hướng Hạo Thang đãđược phái đến Zehder xử lý chuyện, mà Trang Bác Hào cũng được phái đếnNhật Bản, nhưng người còn lại chỉ còn anh, cho nên chỉ có thể do anh tựxử lý.
Anh đang chặn một băng xã hội đen buôn bán rửa tiền, bọnhọ vốn có thể mặc kệ, nhưng bọn họ lại có chủ ý đổ lên đầu ‘Hoàng’,‘Hoàng’ đã thay đổi rồi, điều này hiển nhiên là muốn hãm hại bọn họ, cho nên anh nhất định phải loại bỏ chất độc này.
Đổng Dương nhậnđược một cuộc điện thoại, cau mày, sau khi cúp thì quay sang nói vớiTriệu Trạch Duệ. “Anh Duệ, có người đang điều tra anh.”
Triệu Trạch Duệ cũng cau mày, là ai? Xã hội đen ở đây không biết là anh đến, là ai làm vậy? Anh có thể bị bại lộ hành tung.
“Là ai?”