Chương 22 ( Kết ) (1/2)

<div class="chuhoavn"> Dương thọc tay vào túi quần, đi dọc theo dãy hành lang. Đến phòng cuối cùng, anh dừng lại, dáng điệu vẫn trầm tĩnh, anh lấy chiếc chìa khoá trong túi áo, mở cửa. Anh khép cửa lại phía sau và tiến tới ngồi xuống salon chờ Quỳnh về. Vẻ mặt anh không hằn học, cũng không vui vẻ. Chỉ có một vẻ lạnh lạnh đến trơ lì. Anh nghĩ đây là lần cuối cùng gặp Quỳnh. Cái đó cũng không làm cho anh nao lòng hoặc gợn một chút nuối tiếc. Chỉ có sự căm giận và khinh bỉ.

Mãi đến gần tối Quỳnh mới về. Anh nghe rõ tiếng chân cô ngoài hành lang, rồi tiếng cửa bị đẩy vào. Quỳnh đứng ở cửa nhìn quanh và thoắt một cái cô nhào về phía Dương, ôm cổ anh, dụi mặt trong ngực anh, giọng cô vui sướng như đứa trẻ được quà.

- Ôi! Em nhớ anh quá. Anh đến lúc nào vậy?

- Cũng khá lâu.

- Anh thì đến đây, còn em thì đứng trước cổng nhà chờ anh. Mấy hôm nay, anh đi đâu vậy? Em nhớ anh quá.

Và rất vô tư, cô hôn Dương khắp lên mặt, lên mũi. Cử chỉ bộc lộ, sự mừng rỡ, nhớ nhung rất thật. Nhưng Dương vẫn ngồi yên, rồi cương quyết đẩy cô ra:

- Đủ rồi Quỳnh.

Quỳnh vẫn vòng tay qua cổ anh, vẻ mặt ngơ ngác:

- Anh làm sao vậy?

- Đừng làm vậy nữa, anh không thích - Vừa nói, anh vừa kéo tay cô kéo xuống khỏi người anh và đứng dậy - Anh cần nói chuyện nghiêm chỉnh với em, đừng quấn quýt như vậy, anh không thích. Em không lừa được anh đâu.

Quỳnh ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt vẫn ngơ ngẩn:

- Em lừa gì đâu, anh làm sao vậy. Lúc này anh lạ quá. Em có làm gì để anh giận không?

- Anh không muốn nói về ý nghĩ của anh, chỉ nói về mối quan hệ của hai đứa để dứt khoát rõ ràng - Anh ngừng lại, nhấn giọng - Mình chia tay đi.

Đôi mắt Quỳnh mở lớn, toát lên một vẻ kinh ngạc, sợ hãi. Giọng cô lạc đi:

- Anh nói cái gì?

- Mình chia tay nhau đi.

- Không thể được, anh làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Em không hiểu gì cả.

Dương đứng hơi xa cô, anh nhìn nét mặt hãi hùng của cô bằng ánh mắt lạnh lùng, hằn học. Giọng anh rõ ràng và dứt khoát:

- Trước đây, em đến với anh với mục đích tìm chỗ dựa, anh biết và chấp nhận. Vì anh nghĩ sẽ chinh phục được em.

- Và anh đã thành công rồi - Quỳnh thì thào.

Dương cười mỉa:

- Đến lúc cuối cùng này, anh muốn thấy em thành thật một chút, em đóng kịch suốt thời gian dài rồi, thế là đủ lắm rồi.

Quỳnh nhíu mày:

- Em đóng kịch thế nào, mà tại sao em phải làm vậy chứ? Em thật sự không hiểu anh muốn nói gì.

Dương cười nhạt:

- Bỏ cử chỉ ngây thơ đó đi, không gạt anh mãi được đâu. Trước đây, em đã lợi dụng anh, bây giờ cũng vậy. Và có thể sau này, khi đã thành vợ anh, em vẫn chỉ có mục đích đó. Anh không chấp nhận được, mình chia tay đi.

Quỳnh chới với ngồi im, đầu gục xuống. Tự nhiên cô muốn khóc, muốn chết hoặc biến đi, để đừng phải đối diện với chuyện tàn nhẫn này.

Dương đứng tựa vào tường, cặp mắt nhìn cô vẫn không có chút tình cảm nào, ngoài ánh lửa hằn học. Chỉ có giọng nói là vẫn đều đều:

- Em lợi dụng và lừa dối. Một chút tình cảm với anh cũng không có. Nếu không yêu được thì cứ thật lòng thể hiện, dối lòng làm gì. Anh có thể chịu đựng được sự hờ hững, nhưng không chấp nhận được sự dối trá. Không bao giờ.

Dương càng nói, đầu óc Quỳnh càng rối loạn. Cô không biết lần ra ngọn nguồn bằng cách nào, chỉ cố nói ý mình:

- Em không gạt anh cái gì hết. Em xin thề. Em... - Cô lúng túng im bặt, rồi ngẩng lên nói một mạch - Em yêu anh vô cùng, càng ngày càng yêu, em nghĩ anh cũng vậy.

- Đủ rồi Quỳnh, anh không chịu nổi cách trơ trẽn của em, sắp chia tay nhau rồi thì để cho nhau ấn tượng đẹp một chút đi.

- Nhưng em không muốn chia tay, tại sao lại phải như vậy, trừ phi anh đổi ý.

- Thôi, dừng lại đi. Đừng tìm cách đổ lỗi, anh không thích thanh minh đâu.

- Em không đổ lỗi, em chỉ muốn biết tại sao anh lại thay đổi.

Dương không nghe cô nói, anh chỉ đăm đăm theo suy nghĩ chủ quan của mình. Giọng anh khô khan, xa lạ:

- Anh đã từng yêu em, từng kiên nhẫn để đạt được mục đích. Nhưng em thì không quên được Quốc. Những gì em làm cứ hỏi lại lương tâm. Đến lúc này, anh không muốn trách móc làm gì nữa, cho là anh đã quá chủ quan.

Thấy cô định nói, anh lắc đầu chận lại:

- Để anh nói cho hết.

Quỳnh thẫn thờ nhìn, không nói gì nữa. Dương suy nghĩ một lát rồi nói tiếp với dáng điệu dửng dưng:

- Em không quên được Quốc của em, lỗi tại anh đã khống chế. Bây giờ anh hiểu ra rồi và anh để em tự do. Anh sẽ trở về nhà anh, còn em muốn ở đâu thì tùy - Anh bước tới, chìa tay ra trước mặt cô - Nên chia tay nhau một cách lịch sự vậy. Chào em.

Nhưng Quỳnh không bắt tay anh, cô đã mang máng hiểu ra và nói vội vã.

- Hình như anh hiểu lầm em cái gì đó, khoan vể đã anh, ở lại nói cho rõ mọi chuyện đi.

- Không, anh không cần nghe chuyện của em nữa. Chào.

Dương định quay đi, nhưng Quỳnh đã đứng lên, níu tay Dương lại, giọng van nài:

- Đừng về mà anh.

Dương gỡ tay cô ra, nhưng ngay lúc đó thì có tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi giọng Quốc gọi lớn:

- Quỳnh ơi!

Cả hai đều quay ra phía cửa. Dương nhìn Quỳnh, cười khẩy một cái. Đôi mắt anh nhìn cô một cách hằn học, nhưng không hề nói một tiếng.

Quỳnh vội chạy ra. Trong lúc bối rối, cô có cử chỉ lập cập vụng về là đẩy Quốc ra cửa.

- Anh về đi. Lúc khác tới, bây giờ anh vô là có chuyện nữa đó.

Nhưng Quốc đã thấy Dưong và thay vì có thái độ hằn học như trước đây, lần này anh trở nên vui vẻ thân thiện, anh tiến về phía Dương.

- Mày tới lâu chưa?

Dương lầm lì nhìn Quốc. Hắn dám nhơn nhơn như thế trước mặt anh. Bởi vì hắn tự tin đã chiếm được Quỳnh, ý nghĩ đó làm anh nổi điên lên. Chẳng kiếm soát nổi lý trí của mình, anh vươn tay túm lấy ngực áo Quốc kéo mạnh về phía mình.

- Mày tưởng mình là thượng đế chắc - Và anh thẳng tay đấm vào giữa mặt Quốc, răng nghiến chặt - Đừng qua mặt bạn bè kiểu đó, thằng khốn ạ.

Quốc đau phát quạu lên, anh la lớn:

- Đừng có nóng kiểu đó. Chuyện gì để từ từ nói.

Quỳnh thấy máu chảy từ mũi Quốc, cô sợ hết hồn, rồi đẩy Dương ra:

- Anh buông ra đi, chúng tôi là anh em của nhau đó, anh ấy là anh của tôi, anh nghe không?

Dương hất Quỳnh ra:

- Cô có thể nghĩ ra chuyện gì hay hơn nữa không? Đúng là quá quắt, cô dám coi tôi như con nít à?

Anh quay phắt lại, định tấn công Quốc, nhưng lúc này, Quốc đã hết bình tĩnh để nhịn, anh đánh trả lại Dương:

- Nếu mày không bình tĩnh, tao không nhịn nữa đâu.

Dương không trả lời, đôi mắt quắc lên và bất chợt anh đá mạnh vào giữa ngực Quốc. Bị mất thế vì vấp phải chiếc ghế, Quốc rơi nhào, lăn một vòng dưới gạch.

Thấy hình ảnh đó, Quỳnh liên tưởng ngay đến tai nạn của mẹ. Cô sợ đến bấn loạn và chạy đến cạnh Quốc, cúi xuống:

- Anh có sao không? Đừng như mẹ em nghe anh Quốc, em xin anh mà.

Cô quay mặt về phía Dương, môi mím lại, hất mạnh mái tóc ra phía sau, cô nói một cách căm tức:

- Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi sẽ bắt mấy người trả giá.

Dương đứng sừng sững nhìn cô, cái nhìn hoàn toàn là thù hận. Không còn lời để diễn tả khối đau đớn phẫn nộ bùng cháy. Anh bỏ đi ra ngoài, vì nếu không như thế, thì anh chỉ có thể siết cổ Quỳnh cho tới khi cô ta chết.

Quỳnh không quan tâm đến thái độ của Dương, cô quay qua Quốc, lo cuống lên:

- Anh có sao không? Anh ngồi dậy nổi không?

Quốc nhăn mặt, cố chống tay ngồi lên:

- Anh không biết mình đau chỗ nào nữa, thật ê ẩm cả người. Thằng này mạnh tay quá.

Quỳnh thở thoắt một cái, như trút đi nỗi sợ thất thanh, cô ráng đỡ vai Quốc lên, giọng tỉnh táo hơn:

- Anh như thế là em hết sợ rồi, lúc nãy em thật nhớ tới cái té của mẹ em. Thật tình... Thôi, em không dám hình dung nữa.

Quốc đứng lên quẹt mũi:

- Sao em không giải thích với nó?

- Em đâu có dịp để nói, mà cũng không hiểu tại sao tự nhiên ảnh đòi chia tay. Nói chuyện một lát em mới hiểu - Cô trở nên băn khoăn - Không hiểu sao ảnh đột nhiên hiểu như vậy, em có cảm giác nhà ảnh nói gì đó, em không biết được.

- Dù sao bây giờ cũng nên đến gặp nó để nói. Hoặc gọi điện.

Bây giờ không còn lo về Quốc nữa, Quỳnh trở lại nghĩ về chuyện của mình. Cô buồn nhũn cả người:

- Em sợ nhất là khi ảnh giận. Ảnh chẳng hiền chút nào, sợ là chỉ mới thấy mặt em, ảnh đã đập phá xung quanh, anh biết em buồn lắm không?

Quốc mỉm cười:

- Em lúc nào cũng yếu đuối như vậy, để anh nói cho.

- Không. Trời ơi! Em sợ các anh đánh nhau lắm, lúc nóng lên anh Dương chẳng chịu nghe ai. Với lại, em đã giải thích như vậy mà ảnh đâu có tin.

- Không lẽ không tin hoài sao? - Anh ngẫm nghĩ một lát - Có thể nó nghĩ em dựng chuyện, một sự bịa đặt hết sức vụng về, xúc phạm. Anh nhớ lúc ba nói, mấy ngày sau anh vẫn còn bàng hoàng, may mà đã không cưới.

- Nếu có như vậy, thì ba đã nói sớm hơn rồi, em không nghĩ đó là may mắn đâu.

Quốc chợt đưa mắt nhìn cô:

- Em yêu nó từ lúc nào vậy?

Quỳnh hơi ngẩn người, rồi chậm chạp lắc đầu:

- Em cũng không nhận ra nữa. Hình như nó đến từ từ.

Quốc nói như nhận xét:

- Thằng Dương không như anh. Khi chơi thì nó chỉ chơi qua đường, nhưng khi yêu thì thật lòng và mãnh liệt. Tụi anh không giống nhau và vì vậy mà ghét nhau như nước với lửa.

Quỳnh khẽ nói:

- Chuyện qua rồi mà anh. Nếu anh ghét anh Dương, em buồn lắm.

Quốc cười xòa:

- Đúng là yêu, lúc nào cũng bênh vực, nhưng đừng lo, bây giờ anh không có lý do gì để ghét nó. Có một thằng em rể như vậy, kể cũng vui - Anh chợt phẩy tay - Nói qua chuyện khác đi, ba muốn em về nhà đấy. Mà anh cũng thấy như vậy, con gái mà ở nhờ nhà người yêu không tốt đâu.

Thấy Quỳnh không nói gì, anh hỏi một cách lo lắng:

- Không lẽ em vẫn còn ngại ba với anh sao? Hay là ngại Thúy?

- Đâu có, em hết ngại rồi.