Chương 14: Quan mới nhậm chức (4) (1/2)

Chung Duy Duy có loại cảm giác thống khổ mang tảng đá đập vào chân mình, đau khổ mở mắt mà cầu Trọng Hoa: “Bệ hạ, tội thần bị tiền mê hoặc che mắt rồi, tội thần đáng chết vạn lần, ngàn không nên vạn không nên, không nên mượn danh tiếng của bệ hạ lừa tiền, xin ngài cho tội thần một cơ hội mới để hối cải làm người, tội thần cũng không dám nữa.”

Trọng Hoa nhàn nhạt hỏi: “Trẫm đa tình, thấy một người yêu một người.”

Chung Duy Duy nói: “Đó là vì làm theo mong muốn, để hậu cung hài hòa.” Nàng nói vốn chính là sự thật, nếu như năm đó không phải là hắn. Nàng cũng sẽ không lựa chọn như thế. Nàng đem suy nghĩ phức tạp này đè xuống, nụ cười không chê vào đâu được: “Hậu cung hài hòa quan hệ đến triều cục ổn định, bệ hạ đa tình, mọi người mới thích.”

Trọng Hoa đưa ánh mắt từ trên người nàng thu hồi lại, tiếng lạnh thấu xương: “Chung Duy Duy, trẫm cảnh cáo ngươi một lần cuối, không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, tự tìm chết. Nếu không, cho dù là phải vi phạm nhờ vả của sư phụ, vi phạm di chúc của phụ hoàng, trẫm cũng không cho ngươi sống dễ chịu.”

Chung Duy Duy cũng thu vui vẻ: “Tội thần tuân chỉ.”

Bào phục đế vương huyền sắc thêu vàng của Trọng Hoa từ trước mặt nàng thoáng qua một cái, tiếng tay va chạm thanh thúy vang lên, tiếng roi dần dần đi xa, Chung Duy Duy chậm rãi đứng dậy, nhìn qua nơi hắn vừa ngồi cảm thấy ngây ngô trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài đại điện.

Đi tới ngoài điện thì thay đổi một bộ dáng vui sướng, lần lượt cùng mọi người đang làm nhiệm vụ chào hỏi. Lý An Nhân ôm cánh tay đứng ở ột bên nhìn nàng chằm chằm, tràn đầy tức giận bất bình: “Nhớ cho kĩ, trước khi đồng sử mới chưa nhậm chức, tất cả chuyện đều do Chung Đồng sử một mình gánh chịu. Bệ hạ chỉ cần trở lại Thanh Tâm điện, sẽ tùy lúc muốn gặp được người, đừng nói các lời gì như ngày hôm nay ngươi không trực nữa!”

Cái thứ cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Chung Duy Duy không để ý tới hắn, nghễnh đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lý An Nhân đuổi theo túm nàng:”Nói ngươi đó! Lỗ tai ngươi điếc rồi?”

Chung Duy Duy dừng bước lại, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết: “Thì ra Lý công công là đang nói chuyện với ta, ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ.”

Lý An Nhân lại lặp lại một lần, Chung Duy Duy giơ tay lên, cho hắn một cái tát mạnh: “Dĩ hạ phạm thượng, con mắt không có cấp trên, miệng không che ngăn. Luận cung quy, nên đánh hai mươi đình trượng!”

Lý An Nhân không dám tin bụm mặt, giọng the thé nói: “Ngươi dám đánh ta?”

Chung Duy Duy khí định thần nhàn: “Đánh chính là ngươi! Còn tiện nghi cho ngươi! Ngươi còn dám đụng chạm ta thử xem? Không phục ngươi đi kiện ta đi, đi đi!”

Lý An Nhân hung hăng nhìn chằm chằm nàng một cái, xoay người chạy đi.

Chung Duy Duy mặt âm trầm xoay người lại đi tiếp về phía trước. Có người ở một bên nhẹ giọng gọi nàng: “Tiểu Chung.”

Chung Duy Duy ngoái đầu nhìn lại, thấy thượng tẩm của Vĩnh Đế Cát Tương Quân đứng ở bên đường hướng nàng ngoắc ngoắc, ngạc nhiên đi tới: “Tương Quân tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

Cát Tương Quân trước là thượng tẩm của Vĩnh Đế, cùng Chung Duy Duy quan hệ tốt, sau khi tân đế lên ngôi nàng liền bị trở lại dịch đình, đổi thành Lý Tỳ Bà đi lên. Chung Duy Duy vốn tưởng rằng không thấy được nàng nữa, không nghĩ tới lại có thể gặp mặt, kéo tay của Cát Tương Quân: “Ta cho rằng không thấy được ngươi nữa.”