Chương 92: Cuộc chiến tranh đoạt hoàng trưởng tử (2) (1/2)

Bây giờ đang có tôn đại phật Trọng Hoa trấn giữ, có thể xảy ra chuyện lớn gì được? Chung Duy Duy chẳng muốn quan tâm những chuyện xấu này, lười biếng nói:’’Trời sập xuống rồi sao?’’

Lí An Nhân lo lắng nói:’’Bệ hạ có việc gấp xuất cung, Vạn An cung phái người tới muốn gặp hoàng trưởng tử, người đàn bà kia đã tự chủ trương, không đếm xỉa người khác ngăn cản, ôm hoàng trưởng tử đi theo Lí Hiếu Thọ rồi. Lúc này đã đi rất lâu rồi, còn chưa thấy về, làm thế nào đây?’’

Chung Duy Duy lấy làm kinh hãi:’’Bệ hạ không có ở trong cung? Các ngươi chỉ như vậy đã thả người ra? Nàng ta không biết trời cao đất rộng, các ngươi cũng không biết?’’

Khuôn mặt Lí An Nhân đầy vẻ xấu hổ:’’Không trách chúng ta được, ai biết nữ nhân kia lá gan lớn như vậy. Nghiêm Phó Tổng quản ở Thượng Bảo ti, Tiền cô cô đi Thượng Nghi cục, Triệu nghĩa phụ đã đi theo bệ hạ xuất cung, ta lại đúng lúc đi Chiêu Nhân cung, bọn họ lại không tìm được ngài, những người khác không dám cản...’’

Chung Duy Duy giận đến cười:’’Nói như vậy, vẫn đều là lỗi của ta rồi.’’

Lí An nhân chắp tay dập đầu với nàng:’’Bà cô ơi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi việc này, xin ngài đi nhanh vét người về đi, nếu không xảy ra chuyện lớn mất. Ngài hiểu mà, bao nhiêu người gai mắt đứa bé kia, người muốn nó chết đếm không hết, ngài mặc kệ nó, ai quan tâm nó đây? Không nói cái khác, nó cũng nên gọi ngài một tiếng sư cô phải không?’’

Trọng Hoa một lòng muốn thoát khỏi sự khống chế của Vi thị và Lữ thị, không mong muốn nữ tử của hai dòng họ này sinh hạ người thừa kế ngôi vị hoàng đế, vì thế thậm chí không muốn chạm vào Vi Nhu và Lữ Thuần. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một hoàng trưởng tử, có thể tưởng tượng ra tâm tình của Vi thị và Lữ thị ra sao, nhất định là phải diệt hắn mới an tâm.

“Số ta sao lại khổ như vậy!’’ Chung Duy Duy phiền não hô to một tiếng, cuối cùng không ác tâm được, thở hì hục chọn ra mấy cung nhân, an bài từng cái một.

“Ngươi cầm lệnh bài, cấp tốc xuất cung đi tìm bệ hạ báo tin.’’

“Ngươi đi Thượng Bảo ti tìm Nghiêm Trữ, mời hắn lập tức đi tìm Phó Thống lĩnh chuẩn bị.’’

“Ngươi đi Thượng Nghi cục tìm Tiền cô cô, mời cô cô lập tức đi Tây Thúy cung một chuyến, bà ấy biết nên làm như thế nào.’’

“Các ngươi cùng ta cùng đi Vạn An cung.’’

Lí An Nhân có chút bất an:’’Ta làm gì?’’

Chung Duy Duy bảo hắn qua chỗ nàng, thấp giọng:’’Đi tìm một thái y đáng tin chờ, chuẩn bị hết tất cả các loại thuốc giải độc, không nên chờ đến khi chuyện tới trước mắt rồi cuống cuồng lên.’’

“Được, ngươi dù sao cũng cẩn thận đó.’’ Lí An Nhân không dám nói cho Chung Duy Duy, hoàng đế bệ hạ sớm có sắp xếp, chuyện này chẳng có nguy hiểm gì, xui xẻo chính là bà nhũ mẫu dã tâm bừng bừng, không biết trời cao đất rộng, mà không phải là Hựu Hựu.

Chung Duy Duy tâm loạn như ma, qua loa gật đầu một cái, vội vàng chạy về hướng Vạn An cung, đi tới chỗ yên tĩnh, khua đuổi cung nhân đi theo, nhẹ giọng hô:’’Lương huynh, huynh ở đâu? Ta cần huynh hỗ trợ.’’

Lương huynh lời ít ý nhiều:’’Nói đi.’’

Chung Duy Duy nói:’’Thái hậu tất nhiên không cho phép ta vào Vạn An cung, cho nên muốn nhờ ngươi làm như vậy...’’

Trong Vạn An cung, Vi Thái hậu ôm Hựu Hựu nhìn hết lần này đến lần khác, “Chậc chậc’’ lấy làm ngạc nhiên:’’Bổn cung chỉ tưởng là bệ hạ không hiểu chuyện, vì giận ta, cố ý nói giỡn với ta thôi, không ngờ dáng vẻ đứa bé này lại giống hắn quá chừng.’’