Chương 10: Thanh tỉnh (1/2)

“Tỉnh rồi sao?” Tiếu Thiên sờ sờ mặt Lam Bách, rồi lại xoa xoa đầu cậu một phát. Hắn nhìn người trong lòng mơ mơ màng màng ngủ đến độ hai mắt sưng tấy, không khỏi mỉm cười, kéo mí mắt người ta ──

“Cậu làm gì vậy?! Điên à?! Mắt tớ vốn hai mí rồi, cậu còn muốn nó chùng thêm mấy lớp mí nữa?” Lam Bách che mí mắt mình lại, không cho hắn tàn phá nữa.

“Ơ, xem ra đã trở lại thật rồi......” Tiếu Thiên cười rộ lên vì tính cách trẻ con của Lam Bách.

Cảm thấy điệu cười và giọng nói của hắn có chút bất đồng, cậu hé mắt ra nhìn, “Mắt cậu đỏ hoe à nha, đỏ như nhuộm nước dưa hấu vậy đó.”

“Thằng ngốc này, muốn ăn dưa hấu thì cứ nói, không cần quanh co lòng vòng như thế.” Tiếu Thiên vừa tức giận vừa buồn cười.

“Cậu nhắc tớ mới nhớ......”

“Nhớ cái gì?”

“Nhớ là tớ đói bụng.”

“Cậu đó, chuẩn bị đồ ăn sẵn cho cậu hết rồi đây này, chỉ cần cậu há miệng ra thôi.”

“He he, tớ biết Tiếu Tiếu là tốt nhất mà ~~”

</script><ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-ad-client="ca-pub-4940732996721405" data-ad-slot="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>

Lam Bách vừa ăn vừa nghe Tiếu Thiên lảm nhảm.

“Cậu đó, thật đúng là con sâu ngủ mà! Không thì thôi, chứ ngủ là quất luôn một ngày một đêm. Lúc khám bệnh cho cậu ông bác sĩ còn tưởng mình chuẩn đoán nhầm. Ổng còn bảo nếu cậu không tỉnh lại thì sẽ chụp X-quang đầu cậu nữa....... Tớ hỏi cậu, tại sao cậu lại chạy đến đó?” Trông cái bụng Lam Bách đã to như nhét đầy đồ cúng thất tuần, Tiếu Thiên buông chén cháo ra, không bón cho cậu nhà ăn nữa.

Lam Bách tránh đi ánh nhìn của Tiếu Thiên, nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi thứ hai của hắn, nhỏ giọng trả lời: “Trở về khách sạn rồi nói cho cậu được không? Thật ra, có mấy chuyện ngay cả tớ cũng không rõ nữa.”

Tiếu Thiên cầm khăn tay lau miệng cho Lam Bách, không khỏi đưa tay nhéo nhéo tai cậu. “Được, để hỏi bác sĩ kiểm tra lại lần nữa xem cậu có khoẻ hay không. Nếu không có việc gì thì  buổi chiều mình ra viện.” Tiếu Thiên biết cậu không thích bệnh viện. Ngoại trừ cái cảm giác âm u lẩn khuất xung quanh, bệnh viện cũng là nơi khiến cho Lam Bách nhớ lại những chuyện đau buồn khi cũ.

Lam Bách mỉm cười, cậu rất thích lối săn sóc trong vô thức này của Tiếu Thiên.

Trở lại khách sạn, Lam Bách mè nheo đòi tắm rửa.

“Không được! Cậu ngủ lâu như vậy mà lại không có ăn cơm. Bây giờ mà tắm là dễ bị tuột huyết áp lắm, đến lúc đó thì cậu mới là đứa phải chịu khổ sở đấy.” Tiếu Thiên theo thói quen chặn lại mấy đòn mèo quào của cậu.

Lam Bách đã từng phải khổ sở như thế nên lập tức bỏ ngay ý muốn này, nhưng vẫn ấm ức lầm bầm, “Hiện tại là tháng chín, thời tiết ở đây ẩm ướt, tớ khó chịu chết đi được.”

Tiếu Thiên thở dài, “Lúc ở bệnh viện, tớ giúp cậu lau sơ qua rồi, làm sao mà cậu thấy khó chịu được cơ chứ.” Tiếu Thiên thật đúng là hết cách xoay sở với Lam Bách.

“Nhưng khó chịu thật mà ~~” Lam Bách gục ở trên giường, ôm gối đầu lăn qua lăn lại.

“Được rồi, được rồi, để tớ lấy lấy khăn ấm lau người cho cậu lần nữa vậy. Cậu ngoan ngoãn nằm đấy cho tớ, sẵn nhớ lại mấy thứ cậu định nói cho tớ luôn đi.” Tiếu Thiên bất lực đầu hàng. Ủ ôi......

Tu luyện sắp thành chín quả rồi. Hắn nghiêm túc nghĩ lại, rõ ràng có phải hắn bất chấp tất cả để ăn Lam Bách đâu, vẫn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Dù sao cũng đã nhịn nhiều năm như thế, ăn đậu hủ cũng kha khá, nhưng thực chiến thì chẳng có lấy một lần. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không nghẹn thành bệnh cũng tiền mất tật mang.

Lam Bách vốn đã quen được Tiếu Thiên hầu hạ nên căn bản là không thèm để ý chuyện mình trần như nhộng trước mặt hắn, cứ tự nhiên tựa vào giường hưởng thụ sự ôn nhu từ hắn. Để tránh ngủ quên vì quá thoải mái, cậu bắt đầu kể lại cho Tiếu Thiên cuộc phiêu lưu của mình.

“Ý cậu là, ngoại trừ lần đầu thì cậu đều di chuyển xuyên không gian trong những tình huống khẩn cấp, đúng không?” Tiếu Thiên vuốt ve thân thể trước mắt, đặt câu hỏi.

“Đúng vậy, đặc biệt là lần cuối ấy, tớ hoàn toàn không biết muốn đi đâu. Cuối cùng, tớ nghĩ rằng, kho hàng D4 hẳn là nhà kho có tên là D, có số thứ tự là 4, nằm dưới mặt đất. Nhưng tớ lại không biết vị trí chính xác...... Ưm......” Lam Bách thoải mái hừ ra tiếng.

“Cho nên cậu đến bãi đỗ xe ngầm chứ gì?” Tiếu Thiên cười khổ. “Tớ đi giặt khăn đây.” Hắn chạy trốn tới phòng tắm, tịnh tâm lại một chút.