Chương 16 (1/2)

Mốc dịch

Rạng sáng giữa đông bầu trời vẫn chìm trong bóng tối, một ánh ban mai nứt giữa màn đêm, dần dần lan rộng, tia sáng này nối tiếp tia sáng kia, nhưng mặt trời vẫn lười biếng chưa ló rạng, hôm nay lại là một ngày âm u.

Gió không ngừng nổi lên, Tống Uyển mặc chiếc áo khoác cashmere màu đen, quấn khăn trùm kín mặt, lên xe cũng đeo kính râm, không lúc nào tháo xuống. Lái xe mới họ Vương, là một người đàn ông trung niên rất kiệm lời không có gì nổi bật, nhưng được cái thật thà an phận, những gì mắt thấy tai nghe đều bẩm báo lại, không khác gì một con chó trung thành của Đường Kiển Khiêm.

Nửa năm qua, Tống Uyển gặp ai làm gì đến đâu đều không được tự do, kể cả đi dạo phố cũng phải thông báo với Đường Kiển Khiêm trước, đúng giờ ra khỏi nhà, đúng giờ phải về nhà.

Hôm nay Tống Uyển hẹn Phó Tiểu Oánh đến Nam Thành Thiên Hà mua sắm, xem những trang phục mùa thu mới nhất. Trong cửa hàng thiết kế phòng riêng cho khách quý, dành cho những khách VIP như họ nghỉ ngơi.

Vụ lần trước Lý Nghiên biết được vị trí của cô mà nấp sẵn, đương nhiên tin tức do Phó Tiểu Oánh để lộ. Nhưng sau việc đó, Tống Uyển vẫn qua lại với cô ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngay cả bản thân Phó Tiểu Oánh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Phó Tiểu Oánh thẳng thắn thừa nhận: “Vụ Lý Nghiên hôm trước là do tôi.”

“Tôi biết.”

“Cô biết?”

“Tôi biết, không sao, đi mua sắm với ai cũng như nhau.”

“Cô không hỏi tại sao ư?”

“Cô muốn nói thì nói đi.”

Phó Tiểu Oánh giải thích tường tận từ đầu, cảm thấy Tống Uyển nửa năm qua ngày càng tiều tụy hơn, khi ấy dù là buông thả đến đâu thì đến nhưng vẫn có sức sống muốn làm trò muốn diễn kịch, còn hiện giờ ngay cả sức sống ấy cũng không có. Cô ấy chợt nghĩ đến từ “cái xác không hồn.”

“Tôi không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn bắt nạt cô mà thôi. Lúc được Đường Kiển Khiêm bao bọc, ai dám đụng vào một cọng lông của cô. Tôi ghen tỵ với cô, cô chẳng mất gì cũng có thể lấy được những thứ mà chúng tôi dù tranh đấu cả đời cũng không thể chạm tay vào được.”

Tống Uyển như nghe thấy chuyện cười, “Ghen tỵ với tôi?”

“Đứng thứ nhất con hát đứng thứ bảy con điếm, đều là chín nghề hạ tiện (1), ai cao quý hơn ai? Ít nhất Đường Kiển Khiêm cũng thật lòng với cô.”

Tống Uyển chỉ cười cười: “Cô nói thế thì nó chính là thế.”

Phó Tiểu Oánh thở dài một hơi, “... Nhưng kể cũng lạ, có được cơ hội bắt nạt cô rồi, tôi lại cảm thấy chẳng còn gì ý nghĩa nữa... nhất là hiện giờ khi nhìn cô nhạt nhẽo thế này. Nói chung ấm lạnh thế nào chỉ mình biết, nếu bảo tôi sống cuộc sống của cô, tôi cũng không thấy vui vẻ.”

Hồng trà dần dần lạnh, bánh ngọt trong đĩa chưa khuyết một góc.

Tống Uyển giơ tay nhìn giờ: “Tôi phải đi rồi.”

“Không ngồi thêm nữa ư?”

“Buổi tối Đường Kiển Khiêm qua ăn cơm.”

“Được rồi... Phó Tiểu Oánh đứng lên, nhìn Tống Uyển, “... Dù sao thì tôi cũng xin lỗi cô, sau này có việc gì cần giúp đỡ, cô có thể tìm tôi. Tôi nợ cô tình nghĩa này.”

Cầu thang máy sắp tới tầng một, Phó Tiểu Oánh hỏi: “Lái xe đưa cô đến à?”

Tống Uyển ngước mắt lên nhìn, ngón tay đang nắm quai túi vô thức siết chặt hơn, “... Cô xuống trước đi, tôi đến nhà vệ sinh đã.”

“Cần tôi đi cùng cô không?”

“Không cần đâu.”

Cửa thang máy mở ra, Tống Uyển bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn cửa thang máy đang đóng vào, bước chân nhanh chóng trở nên vội vàng hơn. Cô không đến nhà vệ sinh mà đến chỗ gửi đồ ở tầng một.

Đứng trước chỗ gửi đồ, cô lấy điện thoại ra tìm mở một tin nhắn, cô lại quay đầu lại nhìn, chắc chắn không có ai đi theo mới vội vã nhập mật mã ghi trong tin nhắn ấy.

“Tích” một tiếng, cửa tủ bên trái mở ra. Cô bước tới nhìn, quả nhiên bên trong đặt một món đồ, một hộp giấy cỡ bằng hộp giầy.

Cô mở nắp hộp ra, chợt ngẩn người... bên trong trống rỗng.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Tống Uyển sởn tóc gáy, chưa kịp quay đầu lại cổ tay đã bị ai đó nắm chặt rồi kéo lại thật mạnh. Trái tim cô vọt tới tận cổ họng, chân lảo đảo suýt ngã, người bất giác lùi lại phía sau, ót đụng phải lồng ngực vững chãi.

Tống Uyển xoay người lại, trong phút chốc sững sờ.

Dù anh đội mũ, nhưng cô vẫn nhận ra đôi mắt trong sáng nhưng sâu thẳm ấy.

“Diệp...”

Diệp Gia Thụ giơ ngón trỏ lên, “suỵt.” Anh cầm túi xách của Tống Uyển, không nói chẳng rằng kéo áo khoác ngoài của cô xuống.

“Diệp Gia Thụ, anh muốn làm gì?”

Diệp Gia Thụ không mở miệng, anh cởi áo phao trên người mình xuống rồi khoác lên người cô, sau đó đội chiếc mũ lưỡi trai lên. Áo phao vẫn còn vương mùi hương và nhiệt độ cơ thể anh, lớn hơn cô cả một số, cô hoàn toàn nằm thọt lỏm bên trong như đứng sau một bức tường che chắn.

Anh đưa tay siết lấy eo cô, lùi về phía sau đè cô lên tủ, cúi đầu giơ tay ra, thì thầm: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Anh muốn làm gì? Anh điên rồi.”

“Đưa tôi.” Anh bắt lấy cổ tay Tống Uyển.

Tống Uyển ra sức giãy dụa: “Diệp Gia Thụ, trả đồ cho tôi đây, anh mau về đi...” Cơ thể của hai người dính sát vào nhau, hơi thở của anh phả lên chóp mũi cô.

“Đừng nhúc nhích nữa, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ hôn em đấy.”

Tống Uyển khựng lại, điện thoại đang cầm trong tay bị anh cướp mất, nước mắt cô trào ra, tất cả suy nghĩ về phản kháng và sức lực trong người đều cùng lúc biến mất.

“... Anh là đồ điên.”