Chương 1 (1/2)
Ngày hôm đó Đỗ gia chuyển nhà.
Sát tường ngoài viện đỗ mười hai cỗ xe bò, bọn hạ nhân nối đuôi nhau ra, tụm năm tụm ba hoặc xách theo cái bàn, hoặc mang bình phong, chạn bếp, từng cái vận chuyển đến trên xe bò, tiếng vang thật lớn, tiếng động qua lại, mấy canh giờ cũng đều không ngừng.
Nhưng Đỗ Nhược lại không chịu ảnh hưởng gì, rõ ràng nghe thấy các quản sự cao giọng khắp nơi hô thúc giục, vẫn như cũ chậm chạp chơi đùa từng món đồ chơi nhỏ của nàng.
Ngọc Trúc thấy vậy sốt ruột, nhẹ giọng nói: “Cô nương, người chuẩn bị như vậy tới khi nào mới xong, không bằng để cho nô tỳ làm thay?”
Đỗ Nhược lắc đầu: “Đều là bảo bối của ta, để cùng một chỗ dập hư mất ngươi làm sao đền được?”
Tiểu cô nương cầm lấy mảnh lụa bọc hết một con Ngọc Hồ Điệp, giao cho Hạc Lan, lại cầm một quyển cô bản, lúc này bao bọc càng cẩn thận hơn, bọc ba tầng. Ngọc Trúc là một người nóng vội, nhìn cánh tay giống như củ sen của nàng lúc ẩn lúc hiện, liền muốn nhào tới thay nàng, nhịn không được nhắc nhở: “Lão phu nhân nói giờ Dậu hôm nay nhất định phải chuyển vào.”
(*)孤本bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)
Đỗ lão phu nhân là người làm chuyện gì cũng đều phải lật Hoàng Lịch, lần này Đỗ gia bọn họ đi theo Triệu Kiên đánh vào Trường An, về sau Triệu Kiên lập làm vua, luận công ban thưởng, phong Đỗ gia làm Tống quốc công, mấy ngày trước đây thậm chí còn ban thưởng quốc công phủ. Lão phu nhân cao hứng hỏng rồi, vội vã muốn dọn vào đại trạch, chọn ngày lành gần nhất, ngay cả hoành phi kia cũng là đi chế suốt đêm, lúc này chỉ sợ vẫn còn tản ra mùi dầu đây.
Đỗ Nhược đối với tổ mẫu cũng là không có cách nào, nhìn nước rỉ ra trên tường nói: “Dục tốc bất đạt, làm hư một kiện đồ vật của ta, trên đời cũng khó tìm lại. ”
Cô nương nhà mình được ngàn vạn sủng ái, mà nay Đại lão gia lại vừa được phong làm quốc công gia, đừng nói mấy cái đồ chơi nhỏ này, chính là nàng muốn đem cả độc viện mang đi, chỉ sợ Đại lão gia cũng phải nghĩ cách!
Ngọc Trúc không dám tiếp tục nhiều chuyện.
Đỗ Nhược vẫn chậm chạp.
Hiểu được tính tình nữ nhi, Tạ thị thu thập đầu kia xong, sẽ tới thúc giục Đỗ Nhược, quả nhiên thấy nàng thật sự chuẩn bị chưa xong, nhìn mấy cái đầu thừa đuôi thẹo trên đất, hết gói cái này gói cái kia, nàng vung khăn phân phó nói: “Ngọc Trúc, ngươi chạy nhanh thu thập, những thứ trong tay kia đừng động tới, đem những thứ kia làm cho người ta bắt đầu mang ra bên ngoài!”
“Nương” Đỗ Nhược ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới nói, “Đừng để cho bọn họ đụng hỏng.”
“Tiểu tổ tông, bọn họ ai dám đụng hư đồ đạc của ngươi, ngươi a... “Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, cảm thấy nàng hôm nay làm việc so với ngày thường chậm hơn, đưa tay khẽ vuốt búi tóc, ôn nhu hỏi, “Là không muốn đi sao? ”
Trước khi chiếm đóng Trường An, gia quyến các nàng cũng đều ở Tấn huyện, đã ở được hơn nửa năm, Tấn huyện non xanh nước biếc dân phong thuần phác, mặc dù bị đại quân Triệu Kiên xâm phạm, nhưng không mảy may thương tổn dân chúng, vẫn duy trì an bình, thật giống như chốn đào nguyên ngăn cách thế sự. Nhưng dù vậy, cũng không đến mức làm cho Đỗ Nhược không rời bỏ được, nàng chẳng qua chính là biết rõ, bọn họ nhất định chuyển vào Trường An, bởi vì nàng từng mơ thấy.
Cũng là từ một ngày này, Đại Chu chính thức phân thành hai quốc gia, Chu quốc và vương triều của Triệu Kiên lập nên, Đại Yến.
Mà nàng cũng trở thành con dân của Đại Yến.
Đây hết thảy cũng đều xác minh giấc mộng của nàng, Đỗ Nhược vừa sợ hãi lại cảm thấy mới lạ, nàng ngẩng đầu hướng Tạ thị cười cười: “Nơi này rất thoải mái, chẳng qua chỉ cần cùng phụ thân, nương, ca ca ở chung một chỗ, sống ở đâu cũng đều giống nhau, ta không muốn gì hơn.”
Tạ thị nói: “Vậy ngươi đừng giằng co, vạn nhất bị chậm làm tổ mẫu ngươi tức giận. ”
“Tổ mẫu mới không tức giận đâu, trong này rất nhiều thứ đều là tổ mẫu tặng.” Nàng cầm một cái chuông vàng lắc lắc cho Tạ thị nghe, “Đây là tổ mẫu làm cho người làm lúc ta ba tuổi, ngài nhìn xem, ta bảo quản rất tốt đúng không? Không hỏng chút xíu nào đâu.”
Tạ thị mỉm cười: “Đúng rồi, đúng rồi, người ta đều là phá gia chi tử, chỉ có ngươi cẩn thận, nhìn một phòng này của ngươi...” Nàng đưa tay xoa bóp ấn đường, trước đây Đỗ gia bọn họ đi theo Triệu Kiên tạo phản, nguyên cũng là người nhà phú quý, cái gì cũng không thiếu, cũng chỉ có đứa nhỏ này từ nhỏ đã tiết kiệm, có lẽ cũng không thể nói là tiết kiệm, mọi thứ đều dùng tốt, nhưng mọi thứ cũng đều không nỡ vứt đi, có ai chiến tranh loạn lạc còn mang theo chuông vàng lúc ba tuổi bên người chứ.
Nàng có chút dở khóc dở cười, dặn dò, “Bất kể như thế nào, ngươi mau chuẩn bị tốt một chút, không thể để cho cả nhà chờ ngươi.”
Đỗ Nhược đáp ứng một tiếng, hỏi: “Nương, ca ca đâu rồi, ca ca ở đâu? ”
“Đã thu thập xong rồi.”
“A.” Đỗ Nhược thấy Tạ thị đi rồi, vội để cho Ngọc Trúc gọi Đỗ Lăng tới.
Muội muội gọi về, Đỗ Lăng một khắc cũng không dám dừng lại, trong nháy mắt đã đến trước phòng.
Đỗ Nhược đứng ở cửa, một ngón tay chỉ: “Bàn đu dây ngươi làm cho ta, mau mau lấy xuống, mang đến Trường An.”
Đỗ Lăng không dự đoán được là vì cái này, cau mày nói: “Lại không phải là cái gì đáng giá, cái này cũng mang? Ngươi cũng không ngại phiền toái! Đợi dọn đi rồi, ta làm cho ngươi cái tốt hơn.”
“Không được, không được, ta muốn phải là cái này.” Khi đó Đỗ Lăng thấy nhà có sân chật hẹp, không có vườn ngắm hoa, không có lầu gác tạ, sợ muội muội rỗi rãnh nhàm chán, đặc biệt lên núi chặt gỗ làm, nàng nhớ rõ hắn làm xong trên tay đều phồng bọt nước, làm sao ném đi chứ?
Cho dù người khác nói sao, nhưng những thứ kia mang trí nhớ, đồ vật chứ đầy tình cảm, nàng chính là không nỡ vứt bỏ.
Thấy ánh mắt nàng dịu dàng trong vắt nhìn mình chằm chằm, Đỗ Lăng mềm lòng, thở dài kêu gã sai vặt lấy ra cái thang, vật này là hắn treo lên, hắn quen thuộc nhất, muội muội là sợ người khác làm hư.
Lấy xuống bàn đu dây, nàng cười hì hì nói: “Cảm ơn ca ca.” Lại thúc giục hắn, “Tốt rồi, không có chuyện gì rồi, ngươi cũng trở về thu thập đi. ”
Dùng người xong liền vội vàng đuổi đi, thật không có lương tâm. Đỗ Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm vừa trơn của nàng, từ lúc nàng sinh ra đến giờ, hắn không có lúc nào không muốn nắn mặt nàng như vậy. Nhưng so với trước kia, mặt của muội muội không tròn như vậy, thịt dường như cũng ít đi một tí, bọn họ đều nói muội muội càng ngày càng xinh đẹp, nhưng hắn cũng rất thất vọng, ra vẻ người lớn nói, “Nhược Nhược, ngươi nên ăn nhiều một chút!”
Đỗ Nhược liếc xéo hắn: “Ta mới không làm đại mập mạp!”
“Đã làm được mười năm rồi, tiếp tục làm tiếp cũng có sao?” Đỗ Lăng nói, “Không cần lo lắng, tiền mua thịt ca ca có rất nhiều.”
Đỗ Nhược không muốn để ý đến hắn, hừ một tiếng lại để cho Hạc Lan đem bàn đu dây cất vào.
Lúc này Đỗ Lăng từ trong tay áo lấy ra một cái hộp đàn hương khắc hoa mạ vàng lớn bằng bàn tay, đưa qua nhỏ giọng nói: “Vốn là muốn chuyển qua mới lại cho ngươi, hiện tại vừa vặn, đây là lễ kiều thiên* Đại hoàng tử đưa cho ngươi.”
(*)乔迁礼kiều thiên lễ: quà dời đến chỗ ở tốt (thường dùng trongtrường hợp chúc mừng)
Triệu Khiên tự lập làm vương, nhi tử của hắn hiển nhiên chính là hoàng tử, trong lòng Đỗ Nhược giật mình, mắt rủ xuống nhìn hộp kia.