Chương 11: Giằng xé ở, đi (1/2)
Tôi đã chín lần bị Trương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương.
37. Trương Văn Huy đã cầm dao chém sâu vào cánh tay của chính anh.
Tôi hốt hoảng vơ giẻ rách trên sàn chận lên vết thương máu đầm đìa của anh, thét lên:
- Anh làm cái gì đấy? Anh điên à?
Trương trái lại, giàn giụa nước mắt nhìn tôi nói:
- Anh yêu em! Chém em thì thà anh chém chính anh còn hơn!
Sau buổi tối đầy máu và nước mắt ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn.
Tôi không biết phải làm gì nữa. Ra đi thì không cầm lòng, ở lại thì quá khổ sở. Bất kỳ một chuyện gì không vừa ý, Trương đều lôi tôi ra đánh đập.
Khách mua trầu đều là nam giới, trao đổi với khách vài câu anh cũng tát tôi tối tăm mặt mũi. Nhưng ngay sau đó, anh lại quỳ xuống khóc lóc van xin tôi đừng bỏ đi.
Anh mang những chi phiếu rất nhiều tiền về đưa tôi cất giữ, như để tôi thấy anh rất tin cậy tôi. Anh đưa tôi đi mua quần áo đắt tiền, tôi lại có thêm những bộ đồ lót đẹp và những màu sơn móng tay đẹp nhất.
Thế nhưng, hễ tôi mở miệng nhắc tới gia đình ở Việt Nam, anh lại quát lên rằng họ chẳng liên hệ gì tới anh, đừng làm phiền anh như thế. Và anh nhắc đi nhắc lại, anh không thể chia sẻ tôi cho ai thêm lần nào nữa.
Tôi đã bỏ trốn nhiều lần, trên chiếc xe máy cũ kỹ của nhà. Tôi muốn bỏ đi thật xa.
Có lần tôi ra đi tay không, không mang theo gì. Có lần tôi mang theo ít quần áo phòng thân. Cũng có lần tôi chạy xe ra ga, vứt xe tại cổng ga rồi lên tàu, với một chiếc vé vừa mua vội trên máy bán vé tự động, mua chiếc vé của chuyến tàu chạy sớm nhất mà không nhìn xem nơi đến là đâu.
Tôi đã chín lần bị Trương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương.
Tôi thấy mình như con kiến trong bài ca dao ngày xưa mẹ tôi hát cho tôi nghe,con kiến mà leo cành đa, leo phải cành cụt leo ra leo vào. Bài ca dao ấy là bà ngoại dạy mẹ.
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới mẹ. Tôi muốn về Việt Nam.
Lần thứ mười chạy trốn, Trương không tìm ra tôi nữa, vì tôi đã bay về Việt Nam.
38. Con trai tôi đang mọc răng sữa, nó rúc vào mẹ trong cơn sốt nhưng hoàn toàn không có phản xạ đòi bú, có lẽ bởi nó chưa từng được bú mẹ.
Ba tôi mừng nhưng không nói gì, đi ra đi vào quanh quẩn, bảo tôi có thích ăn gì không thì bảo mẹ đi chợ.
Những giây phút được ôm con vào lòng, ngắm nó ngủ, vui sướng biết bao.
Tiệm sinh tố của Ngà giờ trở thành quán cà phê Trung Nguyên, bàn ghế thay đổi, có mấy nhân viên phục vụ trẻ măng.
Tôi đứng với nó ở cổng bịn rịn, chồng sắp cưới của nó trẻ hơn nó hai tuổi, nhưng rất ra dáng đàn ông. Cũng là dân công trình, ăn to nói lớn, nhưng chiều vợ hết mực.
Nó kêu tôi vào ngồi trong quán, tôi nói, chịu, tao không uống nổi. Ngà dỗi, bảo, tự tay tao pha mà mày chê hả? Hay bây giờ chỉ thèm cà phê Đài Loan, chỉ những cái gì của Đài Loan thì mày mới thấy ngon? Chồng Việt mà mày còn chê nữa là!
Ngắm tôi buồn rầu, Ngà nhận xét:
- Mày không chỉ gầy đi, mày còn già đi nhiều lắm, gái một con mà như nạ dòng, trông sầu đời lắm!
Tôi bảo:
- Thằng bồ tao giá mà nhìn thấy tao đứng nói chuyện với mày, nó sẽ cầm dao rượt tao chạy trối chết.
Ngà trợn mắt không tin vào tai mình. Tôi nói:
- Thật đó, nó sẽ nghĩ tao có thể bị đàn bà con gái dụ dỗ trở thành đồng tính, hoặc nếu quen biết có chỗ dựa thì sẽ bỏ nó mà đi. Nhiều hôm nó đuổi đánh, tao phải chạy đi trốn hết cả đêm, sáng sau mới dám về.