Chương 1280: Em nuôi anh (2) (1/2)
<div class="chapter-c">Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình trầm mặc, hồi lâu sau không nói gì.... thật lâu, lau7 đến Lôi Đình sắp phát nổ, anh mới nói: “Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy. Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
“Anh Đình?” Lôi Đình lập tức liền bối rối!
Anh Đình nói cái gì? Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy? Cô không nghe lầm chứ? Anh khổ khổ sở sở chế tạo đế quốc buôn bán, sẽ dễ dàng chắp tay đưa đi như vậy sao?
Lôi Đình đang ngây ngẩn thì Diệp Đình đã tắt điện thoại “Đô ---”, Lôi Đình giật mình: Câu nói sau cùng của anh Đình là cái gì?
Anh nói.... anh đói bụng. muốn ăn cơm? Tình thế nghiêm trọng như vậy! Anh lại không phản kích, còn còn còn...... có tâm tình ăn cơm?
Diệp Đình cúp điện thoại, rũ mắt xuống không nói gì.
Anh buông điện thoại xuống, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vi chăm chú, Lăng Vi cũng nhìn anh, cười cười an ủi anh.
Diệp Đình nhìn Lăng Vi thật lâu, đột nhiên từ từ hỏi cô: “Vợ.... anh sắp phá sản, em sẽ không rời khỏi anh chứ?”
Lăng Vi múc một muỗng cháo, đút đến bên miệng, ý bảo anh há miệng ra: “Ăn cơm, a ----”
Diệp Đình ngoan ngoản há miệng ăn cháo. Lăng Vi liếc anh: “Phá sản thì có gì? Anh phá sản, em sẽ nuôi anh. Không phải sự nghiệp của vợ anh đang trong thời kỳ tăng lên sao.... không để anh chết đói được.”
Trong lòng diệp Đình ngọt hơn ăn đường... anh cười lên.
Anh đưa tay ôm, dán sát vào mặt cô như keo dính chuột vậy: “Vẫn là vợ tốt.... Vợ, anh thật yêu em. Sao em lại tốt như vậy.... em cũng ngàn vạn lần đừng bỏ mặc anh. Anh ăn rất nhiều, lại phá của.... nếu em không để ý đến anh, anh sẽ chết đói.”
Lăng Vi cười lên, trừng anh: “Anh còn biết anh phá của sao? Thật là tự hiểu nha....”
Cô giơ ngón tay đâm lên trán của anh: “Sau này, phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không? Sau này em sẽ quản lý căn nhà này, anh phải ngoan ngoãn nghe lời em! Sau này không cho xài tiền bậy bạ, xài tiền cũng phải ghi vào sổ nhỏ! Biết không?”
Diệp Đình ủy khuất: “Lúc nào anh cũng ngoan ngoãn nghe lời em mà.... cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cãi lời em, không phải sao....”