Chương 94-1: Nhân kiếp trước, quả kiếp này! 1 (1/2)
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Đường Bội híp mắt, đưa tay ôm cổ Sở Quân Việt.
Chờ tới khi Sở Quân Việt buông cô ra, môi cô đã sưng đỏ, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Anh đưa tay mơn trớn môi cô, ngón tay đè trên môi cô, đôi mắt lại vô cùng thâm thúy.
Sở Quân Việt nhìn Đường Bội chốc lát rồi khàn giọng nói: “Nếu để anh thấy chuyện đó một lần nữa, anh sẽ…”
Anh đột nhiên không biết nói gì.
Anh sẽ làm gì?
Nhốt Đường Bội ở bên cạnh, không cho cô đi bất kỳ đâu?
Anh sẽ không đành lòng!
Không để Đường Bội làm chuyện cô thích thì sao cô có thể vui vẻ?
Nhưng anh sẽ càng không vui hơn cô.
Đường Bội cười yếu ớt, như nhìn thấu tâm tư của anh, hỏi: “Anh đến đây lúc nào?”
Sở Quân Việt cảm thấy không đủ khí thế, không nén được giận, hiếm khi thấy anh liếc Đường Bội và không trả lời câu hỏi của cô.
Anh mở laptop ra, mắt nhìn chuyên chú vào màn hình.
“Giận ư?” Anh không đếm xỉa tới Đường Bội, Đường Bội lại cứ sáp vào, cười híp mắt quơ tay trước mặt anh, lấy tay chọc vào má Sở Quân Việt, cười trêu ghẹo nói: “Nếu còn giận nữa thì cái mặt này sẽ thành bánh bao mất.”
Tất nhiên Sở Quân Việt biết cô đang trêu mình.
Cho dù anh thật sự tức giận, cũng sẽ không xị mặt giống như con nít.
“Ui…” Đường Bội kiên nhẫn không ngừng chọc má anh.
Gương mặt đẹp không tỳ vết, lúc này lại trưng ra vẻ mặt người lạ chớ gần.
Nhưng cô lại không chút sợ hãi.
Một người khi đứng trước mặt cô lại không nỡ nói chuyện lớn tiếng, lại thương yêu cô như vậy, cô không phải người ngu, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ.
“Anh tới đây lúc nào?” Đường Bội tiếp tục hỏi.
“Nửa tiếng trước.” Sở Quân Việt chậm rãi nói.
“A?” Đường Bội nhướng mi: “Vậy sao em không thấy anh?”
Sở Quân Việt hừ lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề này.
“Anh sợ quấy rầy đến em hả?” Đường Bội lập tức cười híp mắt hỏi.
Cô chồm người qua, chủ động hôn lên môi Sở Quân Việt, cười nói: “Anh thật tốt!”
Đường Bội chủ động, một nụ hôn hời hợt như vậy vẫn làm Sở Quân Việt vui vẻ.
Đường Bội lại nhanh chóng cười nói: “Nếu đã tới sớm như vậy, chắc anh cũng thấy, thứ Cố Diệp hôn, chính là mu bàn tay của anh ta.”
Đường Bội càng nói, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, đôi mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Cô nhìn Sở Quân Việt, nhìn ra được tâm trạng của anh khá tốt.
Sở Quân Việt chưa kịp nói chuyện, môi đã bị Đường Bội mổ thêm cái nữa.
Cô cười nói: “Nhưng mà anh như vậy thật sự quá đáng yêu.”
Sở Quân Việt có chút rối rắm, rõ ràng từ nhỏ đã bận rộn và có nhiều việc như thế thì tại sao Đường Bội lại có tính cách như bây giờ.
Giống như thắc mắc của Đường Bội, rõ ràng ông cụ Sở hài hước và ôn hòa như vậy, tại sao lại nuôi ra Sở Quân Việt và Sở Dực Thành, hai kẻ lạnh lùng như thế?
Cô vừa cười vừa đưa tay véo má Sở Quân Việt, nói: “Được rồi, lần này là thật đấy, vừa rồi em và anh ta không có hôn thật.”
“Anh phát hiện…” Sở Quân Việt thuận thế ôm cô vào ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nói: “Bây giờ em càng ngày càng không sợ anh.”
“Tại sao em phải sợ anh?” Đường Bội có chút không hiểu hỏi ngược lại.
“Lúc mới bắt đầu, em thỉnh thoảng sẽ làm một vài chuyện lấy lòng anh. Bây giờ…” Sở Quân Việt cạ một cái trên đỉnh đầu Đường Bội, lẩm bẩm nói: “Gần như sắp leo lên đầu anh rồi.”
“Ui?” Đường Bội nghi ngờ: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải là em đang lấy lòng anh sao?”
Đôi mắt Sở Quân Việt buồn bã, nhưng không nói gì.
“Vừa rồi em chủ động hôn anh mà không được tính là lấy lòng ư?” Đường Bội lại nói: “Sở đại thiếu bắt đầu khó phục vụ như vậy từ khi nào thế nhỉ?” Cô vừa nói vừa khoa trương thở dài: “Xem ra em phải cân nhắc thật kỹ, rốt cuộc có nên gả cho anh hay không!”
Câu nói vừa dứt thì cánh tay ôm eo cô cũng trở nên chặt hơn, anh kéo cô vào sâu trong ngực mình.
“Không cho phép em nói như vậy!”
“Xem kìa, không chỉ thích ăn giấm, có tính chiếm hữu mạnh mẽ, khó lấy lòng, lại còn bá đạo…” Đường Bội sâu kín nói: “Nếu thật sự gả cho anh, vậy chẳng phải em sẽ bị bắt nạt đến chết sao?!” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô cùng giọng điệu của cô, lại hoàn toàn đối lập.
Thật may là trước khi cô lên xe, Sở Quân Việt đã bấm tấm ngăn ở giữa lên.
Nếu không chắc chắn Văn Tư Miểu sẽ bị vẻ mặt của Sở thiếu bây giờ dọa hỏng.
Hắn ở lại Sở gia đã lâu nhưng chưa từng thấy Sở Quân Việt như vậy.
Anh nắm cằm Đường Bội, để cô xoay người lại, lập tức bắt gặp nụ cười giống như hồ ly.
“Đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa!” Biểu cảm của Sở Quân Việt quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Đường Bội cũng thu lại nụ cười trên mặt.
“Anh luôn cảm thấy, tất cả mọi người quá mức thuận lợi.” Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên môi Đường Bội, nói tiếp: “Thuận lợi đến mức làm anh cảm thấy không chân thật!”
“Tại sao?” Đường Bội hỏi.
“Hôn nhân của con cháu Sở gia, gần như không ai có được một cuộc hôn nhân trọn vẹn.” Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Ông nội nói đây là báo ứng, mặc dù anh không muốn tin, nhưng mà cha mẹ anh… Còn có chú… Còn có…”
Đường Bội đột nhiên ngắt lời anh: “Người ăn học không nói chuyện yêu ma quỷ quái!” (thế chuyện bà trùng sinh là thế méo nào cơ?)
Cô dừng một chút, biết mình đã vô tình đâm trúng xương sườn mềm của Sở Quân Việt, có chút áy náy nói: “Lần sau em sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn nữa.”
“Ừ.” Sở Quân Việt ôm lấy cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảnh hôn có thể xóa bỏ không?”
Chân mày anh nhíu chặt vào nhau, lại nói: “Còn nữa, lúc sau tại sao em phải ôm anh ta mà khóc? Đóng phim thôi mà có cần làm tới vậy không?”
“…”
Thật ra thì Sở Quân Việt thấy được cảnh hôn của Cố Diệp và Đường Bội, thấy Cố Diệp chỉ hôn mù bàn tay của mình mà thôi.
Chỗ anh ngồi, mặc dù Đường Bội không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ từng cử động của cô.
Anh bất mãn, thật ra là cảnh Đường Bội ôm Cố Diệp mà khóc.