Chương 1: Tiết tử (1/2)
Biên tập: Nguyệt Vi Yên |Chỉnh sửa: Vũ Linh
Sở Hi không bao giờ ngờ rằng mới ngày hôm qua thôi Thẩm Tranh vẫn còn ở bên cạnh mình, thế mà hôm nay đã ra đi không một lời từ biệt, thậm chí còn chẳng có lấy một bức thư.
Hắn tùy tiện xuất hiện trong sinh mệnh của nàng rồi lại tùy tiện rời đi, giống như mọi chuyện trong quá khứ giữa hắn và nàng cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt(*)mà thôi.
(*) Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước. Đây là mượn cảnh để diễn tả tâm sự, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo, mông lung. Tưởng chừng là thật nhưng khi chạm vào lại dễ dàng tan biến như một giấc mơ. Từ này xuất xứ từ nhà thơ Bùi Hưu đời Đường “Tranh vanh đống lương, nhất đán nhi tồi, thủy nguyệt kính tượng, vô tâm khứ lai”.
#1
Thẩm Thanh biến mất đã hai tháng.
Sở Hi dốc hết toàn lực phái người đi tìm kiếm, gần như đã sắp lật tung hết cả Vụ Thủy quốc khổng lồ này lên rồi mà vẫn không có tin tức của Thẩm Thanh.
Sở Hi than nhẹ một tiếng.
“Sư muội vẫn còn vì chuyện của Thẩm Thanh mà phiền não sao?”
Bỗng nhiên, một người mặc bộ đồ màu xanh thẫm nhảy từ cửa sổ vào, Uyên Nguyệt xuất hiện ngay trước mặt Sở Hi. Uyên Nguyệt là sư huynh của Sở Hi, hai người có thể coi là thanh mai trúc mã.
Cung nhân xung quanh đã sớm quen với vị sư huynh không thích đi cửa chính này của công chúa nên cũng không cảm thấy kì lạ gì cả, rất ăn ý mà cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Sở Hi liếc nhìn Uyên Nguyệt, sau đó ánh mắt lại dừng lại ở bức họa trên mặt bàn.
Bức họa này là nàng vừa mới vẽ xong.
Trên bức họa là một nam tử mặc cẩm bào, khí vũ hiên ngang, đây chính là người đã biến mất đã lâu – Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh là thế ngoại chi nhân(*),sống trong núi sâu. Trong một lần xuống núi, Sở Hi tình cờ quen biết được với Thẩm Thanh.
(*) Thế ngoại chi nhân: Người sống tách biệt với trần thế.
Sở Hi chưa bao giờ gặp một nam tử hoàn mĩ đến vậy. Trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, giống như lên trời xuống đất, không có việc gì mà hắn lại không làm được cả. Còn Sở Hi lại là Trưởng công chúa Vụ Thủy quốc, nàng đẹp độc nhất vô nhị, khí chất ăn nói đều rất tốt. Hai người gặp gỡ chưa được bao lâu, rất nhanh đã cảm mến nhau.
Trầm Thanh không thích phô trương, cho nên Sở Hi cũng chưa từng nói với bất kì ai về sự tồn tại của Thẩm Thanh. Mỗi lần gặp Thẩm Thanh đều là lén lút chuồn ra khỏi cung.
Mãi đến tận khi bị Uyên Nguyệt bắt gặp, Sở Hi đành phải đem mọi chuyện ra kể cho hắn nghe.
Lúc ấy, hai má Sở Hi đỏ hồng, tựa như ánh nắng chiều kiều diễm lúc hoàng hôn.
Uyên Nguyệt nghe xong trầm mặc hồi lâu.
Về sau, mỗi lần Sở Hi gặp Thẩm Thanh, nàng đều nói hết cho Uyên Nguyệt, còn xin Uyên Nguyệt bày mưu tính kế cho mình. Nàng yêu Thẩm Thanh, nàng muốn Thẩm Thanh trở thành phò mã của mình. Thế nhưng loại chuyện này để một cô nương nói ra thì không thể tránh khỏi có chút ngại ngùng, thế là Sở Hi nhờ Uyên Nguyệt nghĩ kế hộ mình.
Nhưng không lâu sau, Thẩm Thanh lại mất tích.
Sở Hi hoàn hồn, nói với Uyên Nguyệt: “Sư huynh, ta không tin! Ta không tin chàng sẽ đối xử với ta như vậy! Rõ ràng chúng ta đã thề non hẹn biển rằng‘phi khanh bất thú, phi quân bất giá’(*)rồi mà. Chàng không thể nào tùy tiện biến mất khỏi thế gian này như thế được. Nhất định là do chàng có nỗi khổ tâm riêng.”
(*)Phi khanh bất thú, phi quân bất gả. “Khanh” ám chỉ người con gái, “Quân” ám chỉ người con trai. Ý nói “không phải nàng thì sẽ không lấy, không phải chàng thì sẽ không gả”.
Uyên Nguyệt nói: “Sư muội, muội chớ nên u mê không tỉnh ngộ. Một người nam nhân nếu đã thật lòng yêu muội thì sao có thể rời đi mà không nói một lời từ biệt như thế chứ? Mà cho dù có yêu thật lòng đi chăng nữa, nhưng cũng đã qua mấy tháng rồi, chẳng lẽ hắn không thể viết nổi một bức thư về cho muội được hay sao? Thế mà cả những chuyện như thế này, Thẩm Thanh đều không làm được.”
Ánh mắt của Uyên Nguyệt trở nên sâu xa, nói: “Sư muội, khắp chân trời này, nơi nào mà chả có hoa thơm cỏ ngọt. Hơn nữa muội còn là trưởng công chúa Vụ Thủy quốc, lo gì không tìm được nam nhân?”
Nàng nói khẽ: “Nhưng sư huynh ơi, không người nào có thể yêu ta được như Thẩm Thanh.”
“Ta…” Uyên Nguyệt dường như muốn nói gì đó, khóe miệng giật giật, cuối cùng lại chỉ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Sở Hi giương mắt, nàng yên lặng nhìn Uyên Nguyệt, hỏi: “Sư huynh muốn nói gì?”
Ánh mắt Sở Hi lộ rõ ý chờ mong, cuối cùng Uyên Nguyệt đành lên tiếng: “Sư muội, ta biết Thẩm Thanh đang ở đâu.”
#2
Bạch Cẩm là sư phụ của Sở Hi và Uyên Nguyệt, người đã dạy bọn họ kỹ thuật vẽ tranh.
Sở Hi rời khỏi hoàng cung, đi cùng Uyên Nguyệt tới cáo biệt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nhìn hai đồ nhi trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Hi, ông nói: “Hi Nhi, tuy con nhập môn muộn hơn A Nguyệt ba năm, nhưng con trời sinh đã thông minh, tinh khí trong cách vẽ khiến người ta phải sửng sốt, là một hạt giống tốt. A Nguyệt, nếu con không cố gắng, chỉ sợ sớm muộn rồi cũng sẽ bị Hi Nhi vượt qua mà thôi. Vi sư nói vậy chỉ muốn vậy thôi, huynh muội các con tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Uyên Nguyệt nói với Sở Hi, Thẩm Thanh đang ở biên giới phía Nam.