Quyển 2 - Chương 125: Muốn làm thì phải làm vụ án thép (1/2)
Trưởng thôn Đậu Minh lên trước gõ cửa. Một người phụ nữ ngoài hai mươituổi ra mờ cửa. Đột nhiên trông thấy người đứng đầy trước cửa thì nàngđột nhiên sợ tới mức suýt nữa thì té ngã. Vẫn may là trưởng thôn ở ngaytrước mặt, nàng run rẩy hỏi:
- Ông Minh ơi, có chuyện gì thế này ạ? Sao trước cửa nhà lại có nhiều quan gia thế này ông?
Trưởng thôn Đậu Minh an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ. Vị quan gia này nói chỉ đến nhà cháu xem chút, hỏicháu và cha cháu mấy câu mà thôi. Đừng sợ, còn có ông Minh ở đây cơ mà.Không mau vào trong chuẩn bị một chút, gọi cha cháu ra nghênh tiếp vịĐại Nhân này.
Đậu Minh quay lại nói với Đoàn Phi:
-Đại Nhân, nhà họ Đậu vốn rất giàu có. Tất cả đều bị tên súc sinh kia phá hoại. Bây giờ nhà họ chẳng còn thứ gì để tiếp đãi các vị đại nhân nữa.Xin các vị đại nhân lượng thứ.
- Không sao, bọn ta tới làm việc chứ không phải tới vui chơi giải trí. Bọn ta có thể vào được chưa?
Đoàn Phi hỏi.
Thôn núi nhỏ ít phép tắc, Đậu thị hướng vào phía trong hô một tiếng,sau đó khom người nhường đường, mời đám Đoàn Phi đi vào trong. Trongphòng không lớn, dụng cụ cũng không nhiều nhưng rất sạch sẽ. Đậu Thị(dâu nhà họ Đậu) đem ra hai chiếc ghế dài mời các vị đại nhân ngồi luônvào chiếc bàn ăn cơm. Ánh mắt Đoàn Phi di chuyển khắp căn nhà, nhưngkhóe mắt thì không hề rời khỏi Đậu Thị. Chỉ trông thấy hai mắt Đậu Thịsưng đỏ, thần sắc tiều tụy. Tuy vẫn cố tự trấn tĩnh nhưng một vài độngtác tay chân và cả tròng mắt cũng đủ để cho thấy nội tâm nàng đang vôcùng căng thẳng.
Căn nhà cỏ được phân làm hai, phía trước vàphía sau. Hai bên trái và phải của phòng khách, mỗi bên có một cánh cửanhỏ. Phía cánh cửa bên phải truyền lại một trận ho khan lớn, Đậu Thịgiải thích:
- Các vị quan gia, phụ thân con đêm qua gặp phonghàn, bây giờ bệnh nặng phải nằm giường. Thực sự không thể gượng dậyđược, xin các vị quan gia lượng thứ cho.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:
- Bản quan có hiểu một chút về y thuật, để ta xem giúp ông cụ.
Hắn nói rồi đi vào phía trong phòng. Đậu Thị cuống cuồng mở miệng gọi lớn:
- Đại nhân.
Đoàn Phi vờ như không nghe thấy, vén bức rèm vải lên rồi đi vào trong.Tô Dung liếc nhìn Đậu Thị, lắc đầu than thầm một tiếng rồi cùng đi vàotheo Đoàn Phi. Người thực sự hiểu y thuật chính là cô, Đoàn Phi đi vàochỉ là mượn cớ tra án mà thôi.
Một ông cụ đang bị bệnh nằmliệt giường, thời tiết này còn có rất nhiều muỗi. Thế nên phía trướcgiường vẫn còn buông màn. Thấy có người đi vào, trong màn có tiếng động, trong tai nghe có tiếng cọ sát như đang dệt vải. Ông cụ trong màn vộivàng nói:
- Tiểu nhân chẳng may bị cảm phong hàn, không có gì đáng ngại. Không dám làm phiền tới đại nhân.
Đoàn Phi cười nói:
- Phong hàn tuy không phải bệnh nặng. Nhưng nếu không điều trị kịp thời thì cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Để bản quan xem cho cụ, khôngphiền đâu.
Hắn vén tấm rèm vải lên một bên, chỉ thấy mộtngười dùng vạt áo che kín mặt lại, nghiêng người nằm quay mặt vào trong. Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:
- Không phải cụ bị thương ở mặt, không dám cho bản quan xem đấy chứ?
Người nằm nghiêng kia toàn thân run lên. Viên huyện lệnh Thượng Nguyênbịt mũi cùng đi vào thấy tình hình như thế thì quát lớn:
- TênĐậu Nguyên to gan, ngươi còn không mau xoay người lại? Lẽ nào trên mặtngươi có vết thương không dám gặp người khác sao?
Trưởng thôn cũng khuyên:
- Tiểu Nguyên à, ông làm sao vậy? Trong phòng cũng không có gió, ông quay ra đây để đại nhân xem đi.
Người nằm trên giường rốt cục cũng chầm chậm trở mình quay ra, ông ta tự động vén tấm vải che mặt mình lên giọng run rẩy:
- Đại nhân, tối qua con ngã một phát, ngất xỉu ở trong phòng nên mới bị phong hàn. Mặt cũng bị va đập nên bị thương, con vốn không muốn dọa đại nhân đâu ạ.