Chương 3: Danh dự của kẻ không có tiền (1/2)

Đảo Phuket gần xích đạo, cảnh vật tuy đẹp nhưng mặt trời ngày hè nóng không chịu nổi, Liêu Gia Thụy lúc nào cũng ngồi trong phòng điều hòa công tác còn chưa đi xa được một cây số đã không chịu được.

Một lon nước ướp lạnh đưa tới trước mắt anh.

"Vừa rồi là do tôi không phải, mời anh uống này." Trần Thần nghiêng đầu cười giả lả.

"Hừ!" Liêu Gia Thụy giật nắp lon ra, woa, quá mát!

Trần Thần nghiến răng nghiến lợi, lại bám theo đít anh: "Anh đi đâu, tôi đưa anh đi?"

"Ngàn vạn lần xin đừng, kẻo lại nói xấu tôi quấy rầy cô."

"Tôi lần đầu một mình du lịch nước ngoài, vẫn chưa quen, khó tránh khỏi đa nghi."

"Lần đầu tiên? Nhìn chẳng giống vậy."

Trần Thần giả vờ lanh lẹ gật đầu, ra nước ngoài ký hợp đồng với một đám nhân viên chắc chắn không thể coi là du lịch: "Cho nên xin anh giúp tôi một chút."

"Bảo mặc kệ là mặc kệ, không thấy tôi đang bận sao?"

"Bận đi bộ sao?"

"..." Liêu Gia Thụy ho khan, "Cô cứ dính lấy tôi làm gì? Tên họ hành khách cầm nhầm vali tôi cũng đã nói cho cô rồi, cô bảo công ty hàng không giúp cô tra phương thức liên lạc của người ta không phải xong chuyện?"

Trần Thần lặng lẽ xiết nắm tay, nói nhảm! Cô còn không biết tra sao? Nhưng số liên lạc người kia để lại căn bản là không gọi được!

"Chậc, đừng có đi cùng tôi."

"Chúng ta đều là người Trung Hoa."