Chương 13: Nụ hôn cuối (1/2)

- Cậu và tôi nên kết thúc thôi…

Phong cảm thấy trái tim mình đau nhói như có ai đang ra sức bópnát nó vậy. Từng tế bào trong anh dần bị đông cứng lại bởi 1loại thuốc độc được bào chế tinh tế nhất, khiến cho người tađau đớn cùng cực nhưng không thể chết. Trong sự thổn thức kínđáo, anh muốn gặng hỏi lại Tuấn lời nói vừa rồi, nhưng môi anh không thể cử động được nữa…và trong phút giây ngắn ngủiấy…anh đã thấu hiểu như thế nào là sự chết lặng…!

Sau cùng, Tuấn phải là người lên tiếng phá vỡ bấu không khíngạt thở. Trong sự nghẹn ngào đến tận cùng đáy lòng, Tuấnđành phải nói ra những lời mà anh biết rằng sẽ gây ra nỗi đaukhôn cùng cho Phong, thậm chí anh cũng chẳng cam kết được rằngbản thân mình sẽ không hối hận nếu đưa ra quyết định đau lòngnày…Quyết định rằng cả 2 sẽ buông tay nhau và bước trên 2 conđường song song, khi ấy chỉ còn biết gửi nỗi nhớ nhung vàotừng cơn gió lạnh giá, mong sao nó sẽ mang chút hương thơm, chút hơi thở của người ấy đến bên mình…Tất cả sẽ chỉ còn lànhững hoài niệm của cảm xúc bồng bột; pha 1 chút điên rồthường thấy ở tuổi trẻ.

- Yêu nhau thì đã sao chứ? Xã hội khắc nghiệt này sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Chúng ta không thể vô tư sống hạnhphúc bên nhau cho đến hết cuộc đời được. Nhưng tôi phải nói 1điều, Phong à…cậu là 1 ngôi sao thật sự! Cậu không biết mìnhtuyệt vời như thế nào khi ở trên sân khấu đâu, cách cậu cười,cậu hát và múa may trên đấy đã hoàn toàn mê hoặc được tôi,và… rất nhiều người khác nữa. Vì thế tôi không muốn cậu dễdàng từ bỏ ngành giải trí chỉ vì…tình cảm trói buộc giữatôi và cậu…

- Trói…buộc…? – Phong hỏi lại với giọng điệu như kìm nén sự đau khổ

- Nếu không phẫu thuật, cậu đã không bị vướng vào mớ rắc rối này đúng không?

- Không! Vì nếu không phẫu thuật thì tôi đã thăng thiên lâu rồi!

Thái độ cọc cằn, giận dỗi của Phong bất giác khiến Tuấn vôcùng khó xử. Anh không muốn Phong hiểu lầm anh nỡ bỏ rơi Phongtrong hoàn cảnh chơi vơi này, nhưng…anh lại chẳng biết giảithích với cậu chủ như thế nào cho trọn vẹn. Cơn mưa phùn dường như chẳng có ý định kết thúc sự than khóc của mình... Tuấnkhẽ lần tay vào cổ áo Phong, lôi ra mặt dây chuyền chữ W và mân mê nó…Trái tim Phong đập liên hồi bởi đầu ngón tay kia vô tìnhchạm vào da thịt anh, bất chợt thổi bùng trong anh niềm khátkhao muốn có được Tuấn 1 lần nữa…!

Phong cẩn trọng vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của chàng ca sĩ, và 1 chút rung động ngọt ngào đó đã âm thầm nung chảy tâm hồnTuấn…Tuy nhiên, vẫn không ngăn được anh phải nói ra những lời vôcùng xót xa…:

- Tôi mong cậu hiểu, tôi không hề có ý định lẩn trốn cậu,thậm chí cho dù chúng ta có kết thúc, tôi vẫn sẽ làm việc ởSound of Paradise. Nhưng Phong à, cậu không thể xóa bỏ sự nghingờ của mọi người khi chúng ta cứ dính nhau như hình với bóng, vả lại… - Tuấn ngập ngừng nhìn vào ngực trái Phong – hãy thử yêu 1 cô gái nào đó và trở lại cuộc sống bình thường nhưtrước đây…

Phong run run sờ lên ngực mình, rồi báu chặt đến mức nhàu nátchiếc áo sơ mi. Những giọt nước mắt được chôn giấu từ vựcthẳm đáy lòng đồng loạt vùng ra khỏi khóe mi của anh. Mặc dùngượng lắm, nhưng Phong không thể kìm nén cảm xúc đượcnữa…Tuấn đâu biết rằng anh đã từng tìm kiếm hết cô gái nàyđến cô gái khác chỉ để khỏa lấp khoang tình cảm tưởng như bịlệch lạc vì sự thiếu thốn. Tuy nhiên, càng cố đi ngược lại con sóng Sự thật, càng bị nó vật cho té ngã 1 cách đau đớn; vàkhông mất quá lâu để anh nhận ra điều này. Cô gái Phương Nhi đó, dường như luôn âm thầm dõi theo Phong ở 1 góc mây phía đườngchân trời, bởi khi Phong chỉ vừa tán tỉnh cô em xinh tươi nàođấy, thì trái tim anh lại trở nên đau nhói không thể tả xiết.Như 1 lời nhắc nhở kín đáo nhưng không kém phần quyết liệt, côgái ấy sẽ không để người thừa kế âm thầm bán đi toàn bộ tàisản của mình cho bất cứ gã thương gia nào trên chuyến du hành.

- Tôi không có quyền được lựa chọn! – Phong túm nhẹ cổ áoTuấn – chẳng lẽ anh nỡ mặc kệ tình yêu của cô ấy sao!?

Cái lạnh khẽ lùa vào lớp áo thun mỏng tang bất giác khiếnTuấn rùng mình. Anh hơi co người lại rồi khẽ thở dài…

- Cuộc sống này là của cậu, tôi không muốn trông thấy cậudằn vặt đau khổ vì trái tim của Phương Nhi nữa. Tình yêu caođẹp đó tôi sẽ khắc sâu trong tâm khảm này, nó đã trở thành 1ký ức không thể đánh mất của tôi, và Vũ Phong à…

Tuấn vờ lảng tránh ánh mắt cậu chủ, xoay mặt về phía làn mưa và tiếp tục:

- Thời gian qua tôi đã mù quáng vì cậu. Tôi cũng chẳngbiết vì điều gì, vì tôi thật sự có tình cảm với cậu hay chỉ vì cậu mang trái tim của người con gái tôi yêu? Tôi chưa xácđịnh được tình cảm bản thân cũng như không muốn phá hỏng sựnghiệp của cậu. Thế nên…

Bằng cử chỉ dịu dàng đầy sự trân trọng, như thể đây là điềucuối cùng Tuấn có thể làm cho Phong. Anh vén tóc cậu chủ sang 1 bên rồi hôn lên vầng trán đang nóng hừng hực. Đôi môi anh phútchốc trở nên tê dại, anh tự cắn nhẹ vào môi mình để kìm néncơn chấn động nhỏ từ làn môi, từ sự dằn xé tận đáy lòng.Phong không nói được 1 lời nào cả…anh cảm thấy nụ hôn của Tuấn thật tàn nhẫn…! Anh muốn níu giữ con người này ở bên mìnhmãi mãi, nhưng mọi cố gắng để cản ngăn sự biệt ly trở nên vônghĩa khi hơi ấm của Tuấn dần dần xa rời anh. Cuối cùng, Tuấnlặng lẽ quay lưng đi, bóng hình ấy dần bị nuốt chửng bởi bóng tối phía cuối hành lang. Tiếng bước chân thân thuộc của anhvẫn còn vang vọng trong tâm trí Phong và trở thành nỗi ám ảnhchỉ vài giây sau đó.

Đau đớn đến tột cùng, Phong co rúm người lại và bật khóc.Tiếng khóc thảm thiết như 1 con thú bị tử thương. Ngay lúc nàyanh chỉ ước sao chiếc kim đồng hồ liều lĩnh kia có thể mặc kệ quy luật vĩnh hằng của nó để giúp Tuấn quay trở về bên anhvà hôn anh 1 lần nữa… Phong cố gượng lên nhưng người mềm nhũn,anh lảo đảo và khụy 2 đầu gối xuống nền gạch lạnh thấu xương. Đôi vai anh run bần bật, 2 tay thì cứ ôm lấy ngực mình…và cõilòng không ngừng gào thét cái tên “Thiên Tuấn”. Rồi anh ngấtlịm đi vì sự mệt mỏi quá độ sau 1 ngày tồi tệ. Bầu trờicàng lúc càng xám xịt, những hạt mưa dai dẳng vẫn mãi rơitrong đêm khuya lạnh giá…

Phongbần thần tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm trên chiếc giườngcủa cậu bạn. Đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng mà Bảo Lâm vẫn cònngồi loay hoay với những bức ảnh vừa chụp. Nghe tiếng trở mình của Phong, Lâm hơi giật mình và liếc về phía giường. Anh cấtgiọng hỏi vẻ lo lắng:

- Mày tỉnh rồi hả? Sao tự dưng khi nãy nằm ngất trước cửa nhà vậy?

Phong chìm đắm trong nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, nỗi đau ấy vẫncòn ngự trị trong lòng anh, nó hút cạn sức sống và khiến cổhọng anh đắng ngắt vị xót xa buồn thảm. Anh cứ nằm yên khôngbuồn trả lời Lâm. Đôi mắt nhòa lệ của anh giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm, anh có thể trông thấy nụ cười sáng ngời nhưánh trăng của Tuấn, cử chỉ chau mày khó chịu khi anh ăn phảithứ gì có vị ngọt lịm, và rất nhiều hình ảnh khác nữa vềngười thanh niên ấy. Khoảng trống giữa các ngón tay bỗng chốctrở thành nỗi ám ảnh sâu sắc…và cả nụ hôn cuối cùng ấy giởchỉ còn là hư vô…

Lâm nôn nóng rời khỏi bàn làm việc, bước nhanh đến lay mạnh vai Phong và tiếp tục gặng hỏi:

- Mày không sao chứ?! Nghe thấy tao nói gì không?!!

- Để tao yên 1 lúc được không…? – Phong đáp giọng yếu ớt

- Liên quan đến ông Tuấn đúng không?!! – Lâm nói gần như quát

Phong im lặng 1 hồi lâu rồi tung chăn ngồi dậy. Vẻ mặt thấtthần thiếu sức sống của anh khiến cậu bạn không khỏi lo lắng.Lâm thở dài rồi đi đến bàn làm việc thu dọn hết những bứcảnh thật gọn gàng, xong anh bước về phía Phong, chống 2 tay lênhông và dõng dạc tuyên bố:

- Rồi, đêm nay mày sẽ thế chỗ của mấy bức ảnh dở dang đó đấy. Giờ kể tao nghe mọi chuyện đi. Yên tâm là bây giờ chẳngcó cái quái gì làm tao bất ngờ nữa đâu.!

----------------†-----------------

Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ khẽ soi rọi khắp căn phòng khiến Tuấn choàng tỉnh giấc. Anh vùng dậy, thỏa sức vươn vai vàngáp 1 hơi dài sặc mùi lười biếng. Rồi từ phía nhà bếp, mùithơm quyến rũ của món mì xào hải sản xộc thẳng vào mũi anh.Tuấn tự hỏi rằng ai đang ở trong đấy trổ tài nội trợ, trongkhi anh chẳng bao giờ thuê người làm cả. Bị trí tò mò kíchthích, Tuấn bật dậy toan bước vào nhà bếp kiểm tra thì độtnhiên…anh khựng lại…vẻ mặt gần như hoảng hốt. Trong chiếc áo sơ mi trắng ngần của anh, Phương Nhi trông vô cùng gợi cảm và tươitắn. Cô bê đĩa mì xào đặt trên chiếc bàn gỗ tròn rồi lémlỉnh nói:

- Anh phải xử lí bộ mặt ngáy ngủ kia xong xuôi thì mới được ăn đấy.!

- Em…là Phương Nhi thật sao? – Tuấn sửng sốt

- Em đây mà – cô cười hiền

Gương mặt kia, giọng nói kia và cả nụ cười dịu dàng kia…khôngthể nhầm lẫn với 1 ai khác được. Nhưng Phương Nhi đã mất rồi!Ý thức được điều đó nên Tuấn càng cảm thấy hoang moang hơn baogiờ hết. Trong vài giây phân tích sự việc bằng cái đầu cònchưa hẳn tỉnh táo, anh kết luận rằng đây có thể chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng anh cảm giác mọi thứ xung quanh chân thật đến rợnngười, âm thanh tích tắc của tiếng kim đồng hồ và tiếng ong ong từ chiếc máy lạnh cũ kĩ vẫn sống động như thường ngày. Tuynhiên, anh mặc kệ là thực hay mơ, điều anh mong muốn lúc này là ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết. Anh chạyđến dang rộng 2 cánh tay nhưng lại boàng hoàng nhận ra Phương Nhi chợt tan biến như 1 làn sương…ngay trong vòng tay của anh. Rồigiọng nói dịu dàng ấy lại vang lên, phía sau lưng Tuấn:

- Em không còn thuộc về thế giới này nữa Tuấn à…

Tuấn quay phắt lại, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự bàng hoàng. Hình ảnh cô giờ đây mờ ảo như màn hình tivi bị nhiễu sóng…và không khó khăn gì mấy để anh nhận ra Phương Nhi chỉ đang tồn tại với tư cách là 1 linh hồn. Tuấn thất vọng ngồi phịch xuống chiếcghế cạnh bàn ăn, mùi hương lôi cuốn từ đĩa mì không còn đủsức quyến rũ anh nữa. Nhi bước đi như bay trên mặt sàn đến ngồi cạnh bên người yêu. Cô mỉm cười và nói:

- Anh không nên cố phủ nhận nữa.

- Anh không hiểu ý em…? – Tuấn nhướng mày

- Anh đã rất buồn khi chia tay Vũ Phong, đúng chứ?

Tuấn cố gắng lắm nhưng cũng không thể giấu được sự bối rối qua ánh mắt

- Như vậy…thì tốt cho cậu ấy hơn.

- Không! Không tốt cho 1 ai trong các anh cả.!

Thoắt 1 cái, Nhi đã đứng trước mặt Tuấn. Cô cởi bỏ lớp áo sơmi không chút ngại ngùng; và 1 lần nữa cô khiến Tuấn phảihoảng hốt. Lỗ hỏng bên ngực trái của cô hiện ra mồn một, đếnnỗi anh có thể trông thấy từng tế bào khẽ chuyển động trongấy; chỉ ngoại trừ trái tim…

- Em rất yêu anh Tuấn à…Tất cả mọi ký ức lúc trước củaem cũng không bằng 1 giây em được ở bên ạnh anh. Tình yêu của emquá to lớn đến mức em tưởng như nó thật sự tồn tại thứ phépmàu nào đó. Và phép màu ấy đã tồn tại, tình yêu của em vẫncòn lại nơi thế gian này.

Lòng bồi hồi thổn thức, Tuấn lại muốn ôm Nhi vào lòng nhưngkhông thể. Cô giờ đây chỉ còn là 1 linh hồn, anh không thể chạmvào cô mặc dù dáng hình ấy đang ở rất gần bên anh.

- Anh hiểu, anh rất cảm động về điều tuyệt vời đó em à.Nhưng…Vũ Phong…lại đang vô cùng đau khổ…anh thắc mắc liệu cậuấy có thể yêu 1 ai khác nữa không?

Nhi im lặng nghĩ suy điều gì đó rồi dịu dàng nói:

- Xem ra anh đã thật sự quan tâm đến cậu ấy rồi. Anh yêu à, nếu anh tin vào định mệnh, tin vào giấc mơ này thì anh nênbiết rằng có những mối liên kết không thể nào phá vỡ được,thậm chí sự chia ly càng giúp nó vững bền hơn. Em giờ đây chỉlà 1 phần sót lại trong ký ức của anh thôi, còn Vũ Phong mớilà 1 phần trong cuộc sống của anh…

Nhi bật khóc…và biến mất trước khi giọt nước trong veo rơi xuống nền nhà…

Tuấn bừng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay anh còn vôthức quờ quạng về phía trước như để níu giữ Phương Nhi ở lại. Anh tung chăn chạy vào nhà bếp, nhưng chẳng có đĩa mì xào hải sản thơm phưng phứt, cũng chẳng có bóng dáng nhỏ nhắn nàotrong đấy cả. Hơi thất vọng, anh lủi thủi trở về chiếc giườngngổn ngang chăn gối; và anh đã vô cùng kinh ngạc khi trông thấychiếc áo sơ trắng toát của mình nằm yên bệ trên sàn nhà. Sững sờ 1 hồi lâu, Tuấn cũng quyết định nhặt chiếc áo lên. Anhsiết chặt nó vào lòng…đôi vai thi nhau run lên bần bật…