Chương 16: Tổn thương… (1/2)
Tuấn bắt đầu cảm thấy rát buốt ở vai, đau đến nỗi anh khôngthể cử động bên cánh tay trái được nữa. Gã đầu gấu vuốt vuốt lưỡi dao của nó với vẻ mặt nham hiểm, trông hắn vô cùng thỏamãn khi thấy đối thủ đau đớn như vậy. Rồi với con dao trong tay, hắn tiếp tục xông lại Tuấn…
Một viên gạch hung đỏ bỗng bay vút ngang tai Tuấn và đập thẳngvào trán tên côn đồ. Trong khi gã còn đang choáng váng, bướcnày nhầm bước kia thì Long liền lao nhanh đến quàng tay qua tayphải của Tuấn. Hiểu ngay ý bạn, Tuấn dồn hết sức vào nửathân bên phải, làm trụ cột thật vững chắc cho bạn bật lên, xoay người tung cú đá kinh thiên động địa vào ngực tên côn đồ. Cảnh tượng thật hoành tráng, vô cùng mãn nhãn hệt như phim hànhđộng vậy. Gã đầu gấu tuy đã nằm vật ra đất cùng 1 mớ máumồm máu mũi tung tóe mà Long vẫn không chịu buông tha. Anh xôngđến chộp lấy con dao bên cạnh gã, toan rạch nát vai gã, nhưngliền bị Tuấn chặn lại.
- Thằng điên! Mày muốn giết người hay sao vậy?!
- Buông ra!! – Long điên tiết quát lên – để tao cắt luôn 2 cánh tay của nó!!
Tuấn dùng hết sức lực đẩy bạn ra xa khỏi tên côn đồ đã bất tỉnh. Xong anh cũng quát lên theo:
- Điên quá! Có giết nó thì viết thương của tao cũng đâu tự hết!!!
Thiên Long vuốt ngược mái tóc lên và thở hổn hển, nhưng khôngphải vì đuối sức. Tuấn thận trọng lườm bạn, vừa lắc đầu vừa nói:
- Mày…đúng là thằng ca sĩ bạo lực nhất mà tao từng biết!
- Còn mày là thằng nhạc sĩ yếu nhất tao từng chứng kiến! – Long hùng hổ đáp trả
- Sao cũng được, nhưng vai tao đau quá… - Tuấn vờ than vãn, mong cho Long quên phứt đi chuyện trả thù tên côn đồ
Long chạy ra ngoài đầu hẻm, cố gọi 1 chiếc taxi để đưa Tuấnđến bệnh viện nhưng tất cả đều xẹt ngang anh 1 cách vô tình.Nóng ruột, anh lấy điện thoại ra và nhấn số của Thùy Trâm, côbảo sẽ đến đón anh trong vòng 7 phút nữa. Tuấn nhìn bộ đồngphục xốc xếch và mái tóc đen rối bù của Long mà cảm thấy 1sự thân thương, quen thuộc đến mức anh ngỡ mình vẫn còn ở lứatuổi 16. Thiên Long trước mặt anh, gã hoang dã, nghịch ngợm,ngang tàng này mới là người bạn thân từng cùng anh sẻ chia baongọt bùi đắng cay thời học trò…
- Long, tao hỏi thật đấy, tao không nghĩ mày dễ dàng từ bỏ bài hát đó như thế, chẳng phải mày muốn nó 1 cách điên cuồng sao?
- Tao muốn nó 1 cách điên cuồng? – Long hỏi ngược lại bạn
- Không phải à?
Long cho 2 tay vào túi, ngước mắt lên bầu trời đầy sao rồi nói với vẻ ưu tư:
- Thật ra, là bố tao muốn đấy chứ. Có thể mày không tin,nhưng hầu hết các bài hát…à không, mọi thứ trong cuộc sốngcủa tao đều do ông ấy quyết định.
Tuấn ngạc nhiên vô cùng và dĩ nhiên là anh không tin 1 chút nàocả. Bởi gã bạn ngang tàng này đâu phải là loại dễ phụ thuộcvào gia đình đến thế. Mặc dù không muốn ngờ vực bạn, nhưngTuấn vẫn để lộ sự bối rối qua ánh mắt. Thiên Long lấy từ túi ra bao thuốc lá, vụng về xé nó ra rồi tóm lấy điếu thuốcđặt lên môi. Châm lửa xong, anh nheo mắt rít 1 hơi dài rồi thả ra những làn khói trắng đục quyện vào không khí thanh mát củađêm khuya vắng lặng. Từng cử chỉ của Long đều ướp theo hương vị đăng đắng không rõ nguồn gốc, như 1 nỗi niềm khó nói đã đượcchôn chặt quá lâu trong cõi lòng. Sải từng bước ngắn về phíaTuấn, anh chìa điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút mời bạn vàthản nhiên cất lời:
- Tao đâu có quyền quyết định bất cứ thứ gì, bởi tao đâu phải con ruột của ông ấy.
- Cái…gì…? – Tuấn trố mắt kinh ngạc, cố gắng tìm lời lẽ nào đó để an ủi bạn nhưng cổ họng cứng đơ.
- Ngạc nhiên quá hả?
Long cười khẩy và làm ra vẻ chẳng có gì là to tát cả. Vẻmặt gần như thất thần của Tuấn bất giác khiến anh nhớ đếnchính mình khi lần đầu biết được sự thật nghiệt ngã ấy. Longlà kết tinh tình yêu của mẹ anh và 1 người đàn ông khác, người cha mà anh chưa từng 1 lần gặp mặt. Bà yêu người đàn ông kiađến điên cuồng, thậm chí bà sẵn sàng mang 1 phần sinh linh củaông trước khi bị ép gả cho người chồng giàu có. Khi Thiên Longtròn 16 tuổi, 1 kết quả xét nghiệm máu vô tình làm lộ thânphận của đứa con trai tội nghiệp, 1 bí mật đáng lẽ nên đượcchôn giấu cả đời. Người bố sau đó trở nên xấu tính hẳn đi, ông thường xuyên cáu gắt với gia đình, nhất là với người vợ đãnhẫn tâm lừa dối ông suốt mười mấy năm. Cuối cùng, vì khôngthể chịu đựng được sự giằng xé của lương tâm, người vợ đã rađi trên giường bệnh như 1 sự giải thoát duy nhất. Còn Thiên Longtừ khi biết mình chỉ là đứa con hoang, mọi sự tự tin trongcuộc sống của anh đều đổ vỡ. Anh vừa thương vừa hận mẹ, đồngthời cũng mang cảm giác mắc nợ người cha bất đắc dĩ này đếnvô cùng. Cảm giác khổ đau của 1 kẻ bị bỏ rơi dần thống trịanh, khiến anh trở nên yếu đuối, nhu nhược lúc nào khônghay…Khoảng thời gian ấy, anh chán nản tất cả, từ việc học, gia đình, tình yêu cho đến chính cả bản thân mình.
Tuấn đặt 1 tay lên vai bạn, như có thể xuyên thấu và chạm vàomọi nỗi niềm mà Long phải chịu đựng trong suốt ngần ấy năm.Anh từ tốn hỏi:
- Vì sao…lúc trước mày không bao giờ kể tao nghe hả Long?
- Đàn ông không nên nói những điều ủy mị.
- Vậy là ông ấy ép buộc mày làm cái trò đê tiện đó với tao sao?
- Đừng nói về lão ta nữa – Long nạt ngang – nói thật làtrong đời tao bây giờ chả có cái chó gì đáng giá cả, cho đếnkhi tao nhận ra sự quan trọng của mày. Vì thế mày khôn hồn màngậm mồm lại trước khi tao sút mày ra khỏi cuộc đời tao luôn.!
- Không đến nỗi ủy mị lắm – Tuấn nói vẻ khôi hài
Ngay lúc ấy, chiếc Roll Royce đỗ ngay đầu hẻm. Thùy Trâm đẩycửa xe rồi cuống cuồng chạy về phía Thiên Long với vẻ mặt lolắng. Nhìn vào bộ dạng như “bang chủ Cái bang”của Long, cô chaumày hết cỡ và tiếp tục bài ca “cằn nhằn”:
- Trời ơi, hôm nay bày thêm chuyện đánh nhau nữa, sao anh lớn rồi mà như trẻ con vậy?
- Trâm à, giá như cô thấy tôi oai phong lẫm liệt như thế nào khi đánh nhau thì cô sẽ yêu tôi vô điều kiện luôn!
Xong anh kéo Tuấn lôi vào xe, rồi hối thúc cô quản lý nên khẩn trương nếu không muốn bạn anh chết vì mất máu.
--------------†---------------
Về đến nhà Tuấn, anh thẫn thờ bước xuống xe, đầu óc vẫn cònám ảnh khung cảnh và không khí của bệnh viện. Từ khi Nhi mất,anh tự nhủ sẽ hạn chế số lần vào bệnh viện đến mức tối đa.Tuấn nghiêng người chào bạn qua lớp kính xe rồi tiến về nhữngbậc thang cũ kĩ của khu chung cư. Chiếc Roll Royce tiếp tục lănbánh trên lòng đường phố quạnh hịu, Long tựa đầu vào cửa kính xe và ngân nga 1 giai điệu buồn da diết… Thùy Trâm đã lén nhìnsang anh khá nhiều kể từ lúc Tuấn bước ra khỏi cửa xe. Cô cảmthấy hôm nay cậu chủ lạ lắm, không buồn trêu ghẹo cô như mọingày nữa. Cô vờ cất tiếng gọi nhưng anh không trả lời. Lo lắng, cô dừng hẳn xe lại và lay mạnh vai Thiên Long, rồi đột nhiên,anh chàng quay sang tựa đầu vào vai cô khóc nức nở, mái tócdài của cô nhẹ nhàng phủ lên má Long như che giấu hộ anh sựyếu đuối đáng nguyền rủa. Hơi trở Long trở nên nặng nề hơn,nước mắt anh thấm qua lớp áo sơ mi và ướp vào da thịt cô nhưtruyền tất cả nỗi đau vào đấy để cô cùng chia sẻ. Sự gần gũi này phút chốc khiến cô bối rối, nhưng cô vẫn rụt rè đặt taylên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về…
---------------†---------------
Thái Hà nằm đan chân trên chiếc giường êm ái, được thêu dệt đầy loại hoa mùa xuân và liên tục chuyển kênh tivi. Cô dừng lại khá lâu bên hình ảnh 1 nghệ sĩ đang đàn piano rồi lại thở dàichuyển kênh khác. Thời sự lúc này đang chiếu lại cảnh tượngtai nạn thảm khốc ở ngã ba đường, dòng xe chảy xiết 2 bên vỉahè bất giác khiến Thái Hà giật thót tim và tắt phụp tivi 1cách sợ hãi…
Cùng lúc ấy, ông Dũng cất tiếng gọi vọng lên từ dưới nhà, ông nhờ cô lấy hộ tập hồ sơ trong phòng mình. Thái Hà ngồi thừra 1 hồi rồi cũng đứng lên sang phòng bố. Cô tiến đến gần tủsách to đùng chứa hàng đống tài liệu, sổ sách và cố nheo mắt lại tìm kiếm bộ tài liệu có bìa sơ mi màu đỏ như ông căndặn. Khi phát hiện ra nó, một chút bất cẩn của cô đã khiếngần nửa hàng tài liệu đồng loạt đổ ập xuống nền nhà. Từphong bì màu nâu nhạt rơi ra những bức ảnh của người phụ nữrất đẹp – 1 nét đẹp đậm chất Á Đông. Thái Hà nheo mắt, cúixuống nhặt 1 tấm ảnh lên săm soi rồi lật ngược lại phía sau, 1dòng chữ bằng viết bi xanh đã phai màu: Kỷ niệm 2 năm, em yêuanh.
Ông Dũng đẩy mạnh cánh cửa ra, vẻ lo lắng hiện rõ trên gươngmặt vốn lúc nào cũng điềm tĩnh của ông, có lẽ vì ông đã nghe thấy tiếng động lớn trên phòng mình. Ông nhìn bức ảnh trên tay Thái Hà bằng ánh nhìn thất thần rồi nhanh chóng lao đến giật nó lại. Cô con gái vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, ánh mắt côxoáy sâu vào cha như 1 lời buộc tội kín đáo
- Người phụ nữ đó là ai vậy?
- Con ra ngoài đi!