Chương 7: Tớ không tìm được cậu ấy (1/2)

Ngày thứ hai sau khi nộp hồ sơ nguyện vọng, trong nhóm lớp có người đề nghị có nên tụ tập một lần hay không. Lớp năm là lớp cuối cùng trong lớp tự nhiên, nhưng kỳ thi đại học này lại phá lệ đặc biệt xuất sắc, tỷ lệ đỗ trên 98%, hơn nữa học sinh mũi nhọn cũng không ít, cả lớp đều được nêu tên.

Lưu Dân rất vui mừng, trong đại hội biểu dương hiệu trưởng còn khen ngợi lớp ông, tiền thưởng bộ phận tài chính cũng đã phát.

【Thầy mời khách!】

Đây là nguyên văn lời Lưu Dân nói.

***

Ngày tụ tập, không có gì bất ngờ, Lục Vọng thật sự không đi, Trần Gia Hòa vốn cũng không định đi, nhưng Hứa Nhất Nặc liên tục nhắn tin cho cô, ở đó năn nỉ ỉ ôi, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng, Trần Gia Hòa đi, cô cố ý tìm Lưu Dân hỏi chuyện của Lục Vọng, Lưu Dân nói ông cũng không liên lạc được với người thân của anh.

Hai người đứng ở bên ngoài phòng nói chuyện, người lui tới có không ít, Trần Gia Hòa giống như đã chết lặng, một chữ cũng không phát ra được. Cuối cùng vẫn là Lưu Dân nhắc nhở cô về phòng trước đi, chờ tụ tập xong rồi nói sau cũng được.

Tất cả mọi người trong lớp cơ bản đều đi, ngồi chật kín ba bàn lớn, mọi người ăn uống, nói chuyện, hơi thở vốn đã treo lơ lửng trước đó đã hoàn toàn buông lỏng.

Các đôi tình nhân trước đó bị kỷ luật nhà trường hiện tại cũng dám quang minh chính đại nắm tay ôm nhau.

Thật tốt.

Trần Gia Hòa ngồi cùng Hứa Nhất Nặc nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người cạn ly đổi chén, nói đùa vui vẻ, chụp ảnh lưu niệm với nhau, không thể nói là tức cảnh sinh tình, nhưng đột nhiên cô cảm thấy thật sự tiếc nuối.

Không có Lục Vọng, đâu đâu cũng đều là tiếc nuối.

Trần Gia Hòa rời đi giữa chừng, đầu tiên cô lấy cớ đi vệ sinh, mãi cho đến khi lên xe buýt mới nhắn tin cho Hứa Nhất Nặc nói mình không thoải mái nên đi trước.

Nói như vậy lừa được người khác, nhưng lại không lừa được Hứa Nhất Nặc.

Bữa tiệc vừa kết thúc, Hứa Nhất Nặc liền hỏi Trần Gia Hòa muốn địa chỉ nhà hiện tại của cô.

Nửa tiếng sau, Hứa Nhất Nặc thật sự tìm đến cửa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hứa Nhất Nặc hỏi cô.

Dọc theo đường đi cô ấy còn rất sốt ruột, tóc mái trước trán đều bị thổi loạn, ngực phập phồng thở hổn hển, cuối cùng còn không tức giận nhìn cô.

Trần Gia Hòa vẫn là câu nói kia: “Không phải như cậu nghĩ, tớ thấy không thoải mái mà thôi.”

“Vậy trở về liền thoải mái?” Hứa Nhất Nặc lại hỏi ngược cô, ngữ khí quá không tốt.

Trần Gia Hòa dừng một chút, tầm mắt trực tiếp lảng tránh cô ấy, “À, uống chút nước ấm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

“Cậu thật sự không muốn nói thật với tớ?”

“……” Hít sâu một hơi, Trần Gia Hòa lại trả lời cô ấy: “Đây là lời nói thật.”

“Ồ, tớ tự cho là mình vẫn còn khá hiểu cậu, cậu có thể tin tớ một lần không?”

Hứa Nhất Nặc chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng, lại rất thuần túy.

Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, hoặc có lẽ cảm thấy chuyện này không phải là chuyện lớn gì, Trần Gia Hòa nói với Hứa Nhất Nặc chuyện Lục Vọng rời đi, “Tớ không tìm được cậu ấy.”

Một chút tin tức cũng không có y.

“Cậu… Có phải cậu thích cậu ấy không?”

Bất tri bất giác, Hứa Nhất Nặc cảm giác mình phát hiện ra cái gì đó, cô có hơi khiếp sợ.

Trần Gia Hòa cũng bội phục mạch não của cô ấy, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Bằng không tớ suy nghĩ làm gì?”

Nếu như không phải thật sự trong lòng có người đó, cảm xúc làm sao có thể bị người đó dắt đi?

“Ồ, Lục Vọng rất đẹp trai, ánh mắt cậu rất được nha!”

Trần Gia Hòa: “……”

Đây là trọng điểm sao?

Cười ngây ngô vài cái, Hứa Nhất Nặc liền thu liễm nụ cười trên mặt, cô ấy cúi đầu, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, các cậu bắt đầu từ khi nào vậy? Tớ thực sự không biết gì cả.”

Thân là bạn cùng bàn của Trần Gia Hòa, kể cả bạn cũng bàn có người mình thích mình lúc nào cũng không biết, Hứa Nhất Nặc cảm giác mình rất không xứng chức!

Nếu phải có một dấu ấn thời gian xác định……

“Chắc là kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi trung học phổ thông,” Trần Gia Hòa nói.

Hứa Nhất Nặc cảm giác mình lại bị làm cho kinh hãi, cô che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Gia Hòa chỉ mím môi, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy.”

“Không phải, hai người quen biết rất sớm rồi đó chứ?”

“Ừm.”

“……”

Liên tiếp bị ném bom thông tin, Hứa Nhất Nặc cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện đặc sắc, cô ấy kéo Trần Gia Hòa bảo cô kể cho mình nghe chuyện của Lục Vọng.

Coi như là kể chuyện để tâm sự, Trần Gia Hòa cảm giác mình nói cũng không có trọng điểm, nhưng Hứa Nhất Nặc lại nghe say sưa, “Không còn gì nữa?”

Cuối cùng, cô ấy còn hỏi một câu như vậy, Trần Gia Hòa trả lời: “Ừm, không còn nữa.”

“Vậy nói cách khác, cậu ấy vốn phải tỏ tình với cậu, kết quả bị chính cậu làm hỏng?”

“……”

“Không phải, sau đó sao cậu lại không đi hỏi cậu ấy một chút? Không khó chịu sao?”

“……”

Một vấn đề chôn trong đáy lòng ba năm, không khó chịu mới là lạ!

Trần Gia Hòa mím môi, Hứa Nhất Nặc nghiêng đầu nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

***

Ngày 20 tháng 8, kết quả xét tuyển đăng ký nguyện vọng đã được công bố.

An an ổn ổn, Trần Gia Hòa thuận lợi được nhận vào một trường đại học sư phạm ở Bắc Kinh.

Thành tích của Hứa Nhất Nặc thiếu chút nữa, nhưng cũng ghi danh trường không kém ở Thiên Tân.

Chiều hôm đó, bị bạn bè trong vòng spam, mỗi người đều thông báo kết quả trúng tuyển đại học.

Mọi người “vinh hoa phú quý, chớ quên nhau’, nói những lời chúc phúc cho nhau, dường như tương lai cũng đã định trước, mỗi người đều làm chủ cuộc đời của chính mình.

Tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, phong cảnh nhất thời vô hạn.

Mà về phần Lục Vọng, người kia, anh đi đâu, lại đi học ở đâu, Trần Gia Hòa không biết.

***

Sau khi đến trường đại học, biết rất nhiều người, cũng tham gia nhiều câu lạc bộ, học cách trang điểm. Ngoài việc học tập, Trần Gia Hòa và bạn cùng phòng đi dạo quanh trường, sau khi đi dạo hết xung quanh, các cô liền chạy khắp nơi, ngồi trên tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ cũng không ngại mệt mỏi.

Lần thứ hai nhận được tin nhắn của Lục Vọng, là năm năm hai.

Ngày hôm đó, bạn bè của anh cập nhật một trạng thái, là một bức ảnh chụp cảnh đêm, anh nhìn vào ống kính, đôi mắt cong cong, đáy mắt phát ra sáng cách đó không xa, giống như có sao.

Giống anh, lại không giống anh.