Chương 80: Không thể như thế??? (1/2)

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông đứng trước cửa ngôi biệt thự, Chu Uyển Nhi nở nụ cười, khập khiễn đi nhanh về phía anh, nắm lấy tay người đàn ông, kích động nói:

-Nhật Hàn anh mau …. Cứu… Nhã Thuần … đã bị….

Chưa nói hết câu Chu Uyển Nhi bỗng nhiên ngã ngang, một vòng tay rắn chắc dang ra, đỡ lấy Uyển Nhi.

Nhìn người con gái quần áo xốc xếch, tóc tay bù xù, thân thể lắm lem bùn đất. Khuôn mặt tái nhợt không còn sinh khí như ngày nào, không những thế chân trái còn bị thương.

Một thân chật vật không thôi.

Nhật Hàn khẽ nhíu mi, ôm cô vào lòng, xoay người bước vào biệt thự.

*******************

-Không… Nhã Thuần ….. mau …. Mau cứu…. mọi người …. Đừng bỏ tôi mà …. Không không… cần… á…. - Chu Uyển Nhi lâm vào hôn mê, không ngừng nói mớ.

Cảm nhận thân thể nhỏ bé, run lên vì sợ, Nhật Hàn nắm chặt lấy tay của Uyển Nhi nói:

-Uyển Nhi không sao, mọi chuyện qua rồi. Em đừng lo, em làm tốt lắm. Uyển Nhi, bình tĩnh lại đi em.

-Nhã Thuần mau chạy đi… chúng tới… đừng… đừng … bắn mà…. Ô ô ô ô… - người đang nằm trên giường không những không có dấu hiệu tỉnh lại, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

Nhật Hàn ôm Uyển Nhi vào lòng, thì thào vào tai Uyển Nhi:

-Uyển Nhi, em phải tin tôi, mọi người không sao. Mọi chuyện đã có tôi lo, em đừng nghĩ nhiều nữa, Uyển Nhi……...

Trong màn đêm tâm tối, Uyển Nhi lạc vào một không gian rộng lớn, những người bạn bên cạnh cô từng người, từng người lần lượt biến mất trước mặt cô, dù cô có gọi khàn cả cộ, họ cũng không đáp lại.

Uyển Nhi rất mệt mỗi, cô như con thiêu thân lạc lối không tìm thấy đường ra. Ngay lúc cô muốn từ bỏ, buôn tha cho tất cả, thì bỗng nhiên một luồn ánh sáng hướng tới bao trùm lấy cô, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường.

Chu Uyển Nhi nhíu mày, hàn lông mi khẽ lay động, sau đó dần mở ra. Nhìn chầm chầm vào Nhật Hàn nói:

-Nhật Hàn, anh mau đi cứu mọi người, họ bị bắt rồi. Nhanh, nhanh lên đi…

Nhật Hàn đưa tay lên miệng Uyển Nhi ngăn lời của cô lại nói: