Chương 125: Bắt cóc (1) (1/2)
Hoa Thương tuyệt vọng khóc róng lên. Cô đã mất tất cả thật rồi. Kỳ Chấn nói rất đúng, cô đã sai, cô đã sai lầm thật rồi. Cái gì của mình sẽ là của mình, còn không phải thì dù cho có níu kéo như thế nào cũng mãi mãi không thuộc về mình.
*******************
Nam Cung Mỹ Dao từ trong phòng bước ra nhìn Hoa Thương nói:
-Mẹ có phải ba nói thật không, chú Kỳ Chấn mới là ba của Dao nhi, mẹ, mẹ nói thật đi.
-Mẹ xin lỗi con – Hoa Thương ôm chầm lấy Mỹ Dao
-Mẹ đừng khóc nữa, Dao nhi rất đau lòng, Dao nhi không hề trách mẹ. Chúng ta hãy quay về bên chú Kỳ Chấn đi, chú ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho mẹ con mình.
-Thật sự còn có thể quay đầu lại sao?
-Đúng vậy mẹ, con người ai không có sai lầm, chỉ cần biết sai chịu sữa thì mới là người tốt. Dao nhi có thể nhận thấy chú Kỳ Chấn vẫn luôn yêu mẹ, và muốn bên cạnh mẹ mà.
-Dao nhi con gái ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi con, mẹ nợ con rất nhiều.
-Con yên mẹ.
****************************
Mã Lập nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Thưa ngày chúng tôi đã tìm được nơi giam giữ phu nhân và thiếu gia. Họ bị một đám chuyên bắt cóc trẻ em và phụ nữ buôn bán qua biên giới. Cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, tình nhân của lão đại Hắc bang.
-Chuẩn bị xe và tập hợp mọi người cho tôi ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải cứu hai mẹ con Nhã Thuần, long tóc vô thương ra cho tôi.
-Vâng
Tấm hình người phụ nữ bị Nam Cung Hạo Thiên nhào nát lúc nào không hay.
-Tại sao lại là bà.
*****************************