Chương 9 (1/2)

Tôi đang thấy đói bụng, nhìn thấy trên bàn ăn rất nhiều món ngon, sờ cái bụng đang kháng nghị đòi ăn, tôi nuốt nước bọt. Tôi vươn tay cầm con vịt quay bỏ vào miệng, lúc sắp cho vào đến nơi con vịt bỗng biến thành sống, mổ vào miệng tôi rồi bay đi. Tôi rất tức giận vươn tay tát "bốp" về phía con vịt.

- Con vịt thối. Ai ui. Đau tay quá.

Tôi vươn tay còn lại về phía tay bị đau nhưng cái tay kia đang được ai đó nắm lấy và tôi cảm nhận tay mình đang bị ai đó vuốt ve. Ồ! Hóa ra con vịt quay chỉ là mơ thôi. Tên nào đang nắm tay chị thế? Ấm áp, mềm mại, ươn ướt, gì thế nhỉ?

Tôi cố gắng mở đôi mắt mông lung nhìn về phía bàn tay mình. Đập vào mặt tôi chính là khuôn mặt bị đỏ một bên của Quân Tiếu. Tôi nghiêng mình cố mở to mắt, thật sự vẫn muốn ngủ nữa, miệng lẩm bẩm:

- Không phải vẫn nằm mơ chứ? Sao Quân Tiếu lại có mặt ở đây nhỉ?

Tôi chẹp miệng quay lưng nhắm mắt ngủ tiếp, thôi, chỉ là mơ. Chu công, tôi tới đây! Ài, lý do gì mà người tôi bị lật quay lại thế? Ngay sau đó tôi thấy môi mình bị ai đó gặm, cái kiểu bị gặm này sao quen thế? Tôi giật mình tỉnh hẳn ngủ, lúc này Quân Tiếu đã buông tôi ra. Tôi thấy rất bực, nghiến răng nghiến lợi.

- Quân Tiếu!

Thấy tôi tỉnh dậy, Quân Tiếu có vẻ rất vui mừng, anh cầm lấy tay tôi đưa lên môi hôn. Hôn? Tôi nhìn xuống tay mình, nhìn cái mặt bị một bàn tay in trên mặt của anh, tôi khó hiểu hỏi?

- Sao anh lại ở đây? Ai đánh anh mà vẫn còn in tay trên mặt thế kia?

Tôi thấy động tác vuốt ve tay tôi của Quân Tiếu khựng lại, vẻ mặt cứng đờ của anh chỉ trong giây lát lại bình thường mỉm cười. Tự dưng, tôi nhớ tới giấc mơ vịt, lúc nãy dường như tôi có tát con vịt quay đưa tới mồm rồi còn bay đi. A, không phải tác giả cái tát trên mặt Quân Tiếu là tôi đấy chứ?

Tôi quay ra ngoài nhìn về phía cửa sổ, trời vẫn còn tối lắm. Bây giờ mới thấy trong phòng tôi, ngoại trừ ánh sáng của đèn ngủ thì không thấy đèn nào bật cả. Quân Tiếu đang ngồi cạnh giường ngủ của tôi, một tay anh vẫn nắm lấy bàn tay tôi vuốt ve. Tôi nhớ không nhầm thì cái tay đấy tôi dùng đánh vịt thối, không phải, hình như là đánh mặt Quân Tiếu. Tôi ngồi bật dậy, sao tôi có thể để anh ta nắm tay lâu đến thế? Còn chưa định thần lại thì tôi nghe thấy giọng Quân Tiếu lo lắng giữ hai vai tôi lại.

- Cẩn thận, Hạ Thảo. Cẩn thận em bé. Em nằm ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm!

Nghe thấy Quân Tiếu nhắc về bọn nhỏ, lòng tôi mềm lại. Tôi cẩn thận ngồi dựa vào đầu giường, Sao tôi lại quên bọn chúng chứ? Bây giờ tôi phải hành động có suy nghĩ, không thể như lúc trước được. Tôi ngẩng đầu hỏi Quân Tiếu.

- Sao anh lại ở đây?

Quân Tiếu cẩn thận đỡ tôi dựa giường xong, anh cũng ngồi xuống bên cạnh không quên nắm tay tôi. Anh nhẹ nhàng vén mái tóc tôi cho gọn ra sau mới trả lời.

- Phan Ngọc mở cửa cho anh vào.

Nghe thấy câu trả lời của Quân Tiếu, tôi thấy khó hiểu: Chẳng lẽ anh quen con bạn tôi vậy sao? Không, tôi chắc chắn hai người không quen nhau, cùng lắm chỉ biết do lúc trước Quân Tiếu cầm thẻ sinh viên của tôi thôi. Tôi chơi thân với nó bao nhiêu năm, bạn nào của nó tôi cũng biết, thậm chí đứa cháu cách ba đời tôi còn biết nữa là.

Ngẫm nghĩ không ra lý do con bạn dẫn sói vào nhà, tôi bắt đầu đánh giá Quân Tiếu. Dưới sánh đèn ngủ trông anh rất đàn ông, trên người anh hôm nay mặc bộ quần áo thể thao thương hiệu Adidas. Bên trong anh mặc chiếc áo màu trắng, đường viền cổ áo phi hành đoàn và còng dải. Chi tiết ba sọc kéo dài từ vai xuống đến tay áo. Chiếc áo khoác anh mặc đi kèm với khóa kéo hai chiều đầy đủ và cổ áo đứng giúp mở rộng vẻ ngoài sạch sẽ. Được làm bằng vải ba lỗ bằng cotton và polyester, nó có túi zip phía trước và còng có gân. Chiếc quần kết hợp với áo rất đúng gu thẩm mĩ, chứng tỏ anh là người sành về ăn mặc. Thắt lưng co giãn đảm bảo vừa vặn thoải mái. Túi tay Zip cung cấp lưu trữ an toàn của tất cả các đồ lặt vặt. Chi tiết ba sọc chạy xuống hai bên quần và logo nhãn hiệu ở hông trái. Dải gân ở còng. Chất liệu một trăm phần trăm polyester tái chế.

Tôi nhìn lên mặt anh, có phải do vừa ngủ dậy mà tôi cảm giác mặt anh rất nhu hòa. Tôi thấy tim mình đập mạnh và gấp gáp, cảm giác rất khác lạ, không thể nói rõ là vì sao?

Đang nghiêm túc đánh giá anh thì trán tôi đã bị đôi môi anh ấn nhẹ, giọng anh mềm dịu.

- Hạ Thảo. Cảm ơn em. Em vất vả rồi.

Gì thế? Sao lại cảm ơn tôi? Vất vả cái gi? Với vô số thắc mắc định bật ra khỏi miệng thì Quân Tiếu đã đưa tay sờ vào cái bụng nhỏ của tôi. Tôi rùng mình nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. À, hóa ra là nói về bọn nhỏ. Tôi là mẹ chúng, tôi không thấy vất vả, tôi còn thấy hạnh phúc ý chứ. Tôi lắc đầu ra vẻ không sao.

- Em ngủ tiếp đi, anh ra sô pha ngủ. Mai chúng ta nói chuyện được không? </script> - Em tỉnh rồi, chưa muốn ngủ lại.

Bầu không khí im lặng, tôi không còn cảm thấy áp lực để trốn tránh anh như trước. Ngược lại, tôi lại thấy bình yên đến kỳ lạ. Tôi dựa đầu vào vai Quân Tiếu, anh giúp tôi có tư thế thoải mái.

- Em có cảm thấy mệt không? Các con có ngoan không?

Tôi bật cười trước câu hỏi của Quân Tiếu. Làm sao tôi biết chúng có ngoan không? Bây giờ chúng chỉ là những giọt máu đang hình thành thôi, còn mệt thì tất nhiên là có rồi. Nhìn thấy tôi cười mặt anh ngệt ra làm tôi lại thấy buồn cười hơn.

- Em hơi mệt chút. Chúng còn bé lắm, em làm sao biết chúng có ngoan không?

- Ừ, anh quên.

- Anh tin tưởng em vậy à? Anh không nghĩ đó không phải con anh? Em..