Chương 7: Mèo mặt trời, cằm lửa và ngôi sao (2/2)
Cơn giận của Timoken đã làm cho cậu không thể suy nghĩ được gì. Cậu quên mất mình có thể tạo ra giông bão, gió lốc và cả những phép thuật cậu có thể làm, cậu suýt ngã nhào trong khi bọn viridee đang chạy hết tốc lực về phía trước. Mụ mị vì tức giận, Timoken không để ý thấy hòn đá trên đường, cho đến khi cậu đâm sầm vào nó và ngã xuống mặt đất đầy đá sỏi.
Timoken đấm tay xuống mặt đất, hét lên: “Không! Không! Không!”
Trong chốc lát, cậu không nhận thấy sự thay đối trong giọng cười của bọn viridee, rồi đột nhiên, cậu nghe rõ tiếng reo hò hoan hỉ của chúng đã trở nên hoang dại vì sợ hãi.
Lảo đảo đứng dậy, Timoken thấy ba bóng đen đang vồ lấy bọn viridee. Tiếng hét của chúng to dần thành tiếng rít chói tai, rồi kết thúc với âm thanh rền rĩ, tiếp theo nữa chỉ còn tiếng gầm uy vũ của ba con báo, khi chúng ngửi xác chết của nạn nhân.
Khi Timoken cẩn trọng lại gần, Mèo Mặt Trời mang tấm áo choàng mặt trăng đến bên cậu, đặt nó xuống chân cậu. Hai con báo còn lại cũng lại gần, xếp hàng ngay ngắn trước mặt cậu. Trong ánh sáng vụt qua từ đống lửa, Timoken có thể thấy rõ rằng, sau ba tuẩn, những con báo đã lớn lên. Vai của chúng rộng hơn, mạnh mẽ hơn, đuôi của chúng cũng dài và nặng hơn, còn đám lông trên chân của chúng thì ẩn giấu những móng vuốt dũng mãnh.
“Cảm ơn, các bạn của tôi,” Timoken nói. Cậu cầm áo choàng mặt trăng lên, khoác nó lên vai trở lại.
“Cậu phải đi thôi,” Mèo Mặt Trời nói.
“Về phía bắc,” Cằm Lửa nói.
“Ngay lập tức,” Ngôi Sao nói.
“Ngay bây giờ ư? Nhưng kẻ thù của ta đã chết cả rồi. Chúng ta cần phải ngủ, Gabar và ta. Chúng ta mệt quá rồi.”
“Không còn thời gian nữa đâu,” Mèo Mặt Trời nói.
“Hãy bay đi,” Cằm Lửa nói.
“Bay qua ngọn núi này,” Ngôi Sao nói.
“Nhưng...”
“NGAY BÂY GIỜ!” cả ba cùng đồng thanh nói. “Chỗ này không an toàn đâu!”
Giọng nói của những con báo rất quyết liệt, Timoken chạy về phía Gabar, cậu gào lên: “Chúng ta phải đi thôi, Gabar. Bây giờ. Ngay lập tức.”
“Bây giờ ư?” con lạc đà không tin nổi vào tai mình.
Những cái túi vẫn được cột bên hông Gabar, sau khi nhanh chóng dập tắt đống lửa, Timoken leo lên cái yên: “Lên nào, Gabar, lên nào!” cậu gào to.
“Lên ư?” Gabar từ từ đứng dậy.
“Chúng ta phải bay thôi.”
“Bay tới đâu?”
“Qua ngọn núi.”
“Ố! Không,” con lạc đà rên rỉ.
“Bay lên!” Timoken hét lên, cậu nắm lấy túm lông bờm xờm của con lạc đà, giúp nó vượt qua vách núi.
Họ vượt qua những gờ đá lởm chởm và những bờ đá sạt lở hỗn độn, nơi mà chưa có con người hay động vật nào có thể đến được và không có chỗ dừng chân. Lên cao, cao, cao nữa. Con lạc đà kêu lên sợ hãi và đau đớn, nó thở hổn hển. Timoken hướng lên bầu trời bên trên ngọn núi, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là những bức tường đá gồ ghề ở trước mặt.
“Phải nghỉ ngơi thôi!” con lạc đà kêu lên. “Gia đình à, tôi van cậu đấy.”
“Không có chỗ nào để nghỉ cả,” Timoken rền rĩ, khí lạnh tràn cả vào phổi của cậu. “Lên nào, Gabar. Lên nào!”
Một lúc sau, Gabar lơ lửng trong không trung, không thể bay cao hơn được nữa, còn Timoken thì cũng cảm nhận được sức nặng kinh người của con lạc đà, cậu hét lên trong cơn đau trên vai và ngực của mình: “Chúng ta phải bay cao lên,” cậu nài nỉ. “Chúng ta buộc phải làm thế, Gabar.” Cậu dùng hết sức mình kéo mạnh một lần nữa, lần này con lạc đà cũng tung người theo cậu, lên cao, cao hơn nữa, cho tới khi họ nhìn thấy những đám mây trôi bồng bềnh và bầu trời đầy sao rực rỡ.
Họ bay thêm môt đoạn nhỏ nữa vượt qua đỉnh núi, rồi từ từ hạ xuống một đất nước hoàn toàn khác. Từ bên dưới vọng lên tiếng sóng biển xa xăm vỗ rì rầm vào bờ cát.