Chương 4: Hôn lễ (1/2)
Du thuyền lướt qua mặt biển gợn sóng, bọt sóng trắng xóa tản ra khắp nơi, Trần Thần liếm môi một cái, mặn đến phát đắng.
"Sao không thấy cá heo nhỉ?" Cô tò mò hỏi.
"Ngư dân cũng không muốn nhìn thấy cá heo, bởi vì cá heo càng đông thì báo hiệu sẽ có gió to sóng lớn. Hơn nữa, đừng để cho nước biển bám vào da, dưới ánh nắng gay gắt lại dính thêm nước biển sẽ tạo thành vết thương do phơi nắng." Liêu Gia Thụy nhắc nhở.
Trần Thần vội vàng ngồi vào giữa du thuyền, nhìn Liêu Gia Thụy, gió biển thổi tóc anh rối bù, nhìn vẻ mặt như ưu sầu.
"Anh không cần phải giới thiệu tôi với cô dâu chú rể đâu." Cô tự nhận là hiểu ý người.
Ai rảnh mà đi giới thiệu cô? Liêu Gia Thụy đang lo vụ tiền lì xì.
"Cô có bao nhiêu tiền mặt?" Anh mất tự nhiên hỏi.
Trần Thần rút ví ra đếm: "Trả phí thuê thuyền, còn thừa một nghìn USD."
Liêu Gia Thụy đấu tranh hồi lâu, sau đó làm một việc bi thảm nhất trong đời, tháo khuyên tai kim cương đưa cho cô, ý định quá rõ ràng.
Trần Thần đương nhiên biết phân biệt kim cương thật giả, nhưng: "Cái này cũng không đến một nghìn đâu."
"Trước thế chấp cho cô."
Người mù cũng biết đồ trang sức hiệu này cũng không rẻ, Liêu Gia Thụy hiểu rõ cô cố ý, đổi cách chế giễu sự nghèo túng của anh thôi.
Trần Thần cất khuyên tai xong, vui vẻ đưa tiền cho anh.
"Cô cũng không ngốc, tôi muốn viết giấy nợ." Liêu Gia Thụy chán nản nói.
Trần Thần liếc anh một cái: "Giúp tôi liên lạc với Viên Lệ Lệ sẽ trả anh luôn."
Liêu Gia Thụy tay nâng tiền mặt, cười giấu đầu lòi đuôi: "Gần cập bờ, tiền lì xì cũng nằm trong tay, không ngại nói thật cho cô biết, không chỉ tôi biết Viên Lệ Lệ, rất nhiều người cũng biết cô ấy, hai năm qua cô không xem tivi sao?"
Vẻ mặt Trần Thần biến đổi, vốn định đứng dậy đoạt lại tiền, nhưng thân tàu lắc lư, khiến cô ngã trái ngã phải không thể nào tới gần Liêu Gia Thụy.