Chương 9: Tớ cảm thấy rất xứng đôi với cậu ấy (1/2)

Vốn là gần trưa, ngay từ đầu Lục Vọng định đi ăn cơm với Chu Minh Nhã, sau đó thấy được tin nhắn Trần Gia Hòa gửi đến, nói cô đã đến trường, lúc này hai người mới chạy lại đây.

“Chúng ta đi ra ngoài ăn đi,” Chu Minh Nhã đề nghị.

Lục Vọng gật đầu, ngầm đồng ý với ý tưởng của cô ấy.

Trần Gia Hòa cũng nói được, bởi vì cô không biết trước mắt mình ngoại trừ chữ này còn có thể nói cái gì.

Bữa cơm này là Lục Vọng trả, anh và Chu Minh Nhã làm chủ nhà, Trần Gia Hòa là khách.

Họ đưa cô đi ăn một số món đặc sản địa phương và đưa cô đi dạo quanh các điểm tham quan gần đó một vòng.

Toàn bộ hành trình, Trần Gia Hòa chỉ cảm thấy trên mặt mình rất cứng ngắc, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười yếu ớt cơ bản nhất, cô đã thật sự chết lặng.

“Em khát, anh đi cái gì đó uống đi.”

Chu Minh Nhã nói.

Lời này của cô ấy là đang nói với Lục Vọng.

Trần Gia Hòa đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

Thật ra cô cũng khát nước, nhưng cô không có tư cách mở miệng.

Lục Vọng hỏi Trần Gia Hòa muốn uống gì, Trần Gia Hòa nói gì cũng được, anh nhanh chóng xoay người rời đi, đi về phía quán trà sữa cách đó không xa.

Đợi đến khi Lục Vọng đi xa, Chu Minh Nhã nghiêng đầu nhìn Trần Gia Hòa, cô ấy mỉm cười, “Chúng ta sang bên kia ngồi đi.”

Trần Gia Hòa nói: “Được.”

Hai người sang đó ngồi, trên quảng trường không ít người, phần lớn đều là người lớn dẫn theo trẻ con, thỉnh thoảng sẽ có mấy con bồ câu trắng bay tới, chưa được bao lâu liền bay đi.

Trần Gia Hòa nắm chặt hai tay, ngồi cũng ngồi không yên, luôn cảm thấy rất không được tự nhiên.

Không giống với cô, Chu Minh Nhã rất thản nhiên, “Cậu thích anh ấy, đúng không?”

Đây là trực giác của con gái, Chu Minh Nhã cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cô ấy nhìn ra được.

Trần Gia Hòa giật mình ngước mắt lên, cô nghiêng người nhìn về phía người bên cạnh, trong con ngươi màu đen lóe lên vài phần kinh ngạc, một giây sau cô sẽ giải thích cái gì đó, nhưng Chu Minh Nhã lại cắt ngang lời cô.

Cô ấy vẫn còn cười, “Xem ra tôi nghĩ đúng rồi.”

“……”

“Vậy… Cậu đã từng ở bên cạnh anh ấy?” Chu Minh Nhã lại hỏi.

Dù sao cũng bị người ta nhìn ra, Trần Gia Hòa cũng không giấu diếm nữa, cô lắc đầu, “Không có.”

Câu trả lời này dường như khiến Chu Minh Nhã có hơi ngạc nhiên, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Trần Gia Hòa đều không tự giác toát ra vài phần hoài nghi.

“Thật sự chưa từng có,” Trần Gia Hòa lặp lại cho cô ấy.

Cô nói không ra tâm tình gì, nếu Chu Minh Nhã muốn cười nhạo cô thì cười nhạo đi, Trần Gia Hòa nghĩ như vậy.

“……”

“… Anh ấy rất tốt,” Đây là câu trả lời của Chu Minh Nhã sau vài giây trầm mặc.

Trần Gia Hòa sửng sốt, ngay sau đó cô cũng nói, “Ừm, tớ biết.”

Anh rất tốt, cô vẫn luôn biết.

“Vậy tại sao?”

“……”

Chu Minh Nhã không rõ, Trần Gia Hòa cũng không rõ, hơn mười năm qua, Trần Gia Hòa vẫn tin tưởng Lục Vọng sẽ không thích bất kỳ cô gái nào ngoại trừ cô, cô cảm thấy không ai hiểu anh hơn cô nữa, giữa bọn họ có sự ăn ý lẫn nhau, bọn họ sẽ ở bên nhau.

Nhưng mà bọn họ cũng không chờ được đến một ngày kia.

Trần Gia Hòa không muốn nói thêm nữa, Chu Minh Nhã cũng không hỏi thêm nữa.

Không bao lâu sau, Lục Vọng liền xách theo đồ trở về.

Ba ly trà Ô Long bạch đào.

Lục Vọng nói: “Tiểu Minh thích uống, tớ cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, chắc làsẽ thích.”

Tiểu Minh……

Thì ra là anh gọi Chu Minh Nhã như vậy.

Trần Gia Hòa duỗi tay nhận lấy, cô gật đầu, “Được, để tớ nếm thử.”

Hương bạch đào nhàn nhạt, còn có hương trà thanh nhẹ, vào miệng mang theo một chút vị chát, nhưng vẫn còn dư vị.

Đúng là cũng không tệ lắm.

Thật giống như là cảm giác mà anh cho cô, ngây ngô ngây thơ, cũng không quên được.

Trần Gia Hòa bất tri bất giác uống hết cả ly.

Sau đó bởi vì Lục Vọng và Chu Minh Nhã đều còn có lớp học, hai người đưa Trần Gia Hòa đến khách sạn gần trường rồi cũng trở về trường học.

Một mình ở trong phòng khách sạn, Trần Gia Hòa rất nhàm chán, Hứa Nhất Nặc gửi tin nhắn cho cô, hỏi tiến độ của cô thế nào, Trần Gia Hòa chỉ nhìn lướt qua, không trả lời.

Cô không trả lời, đối phương có lẽ cho rằng cô còn chưa nhìn thấy, hoặc là còn đang bận, về phần bận với ai đây… Vậy thì tự cô ấy tùy tiện phát huy trí tưởng tượng.

Nghĩ xong những điều này, Trần Gia Hòa lại đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ.

Có chút dối trá, còn rất sĩ diện.

Buổi tối, có nhân viên phục vụ ấn chuông cửa, Trần Gia Hòa đi mở cửa, trên tay đối phương đẩy một chiếc xe đồ ăn uống vào.

Trần Gia Hòa nhìn không rõ lắm, chắc là cô chưa ăn chút gì.

“Cô Trần đúng không,” người phục vụ hỏi cô.

Trần Gia Hòa im lặng một lúc, sau đó đáp “Ừ”, cô nhường đường cho nhân viên phục vụ, sau khi lờ mờ đoán ra là ai gọi.

Quả nhiên, người phục vụ nói: “Cô Trần, tất cả những điều này ông Lục gọi cho cô, chúc cô có một bữa ăn ngon miệng!”

“Cảm ơn,” Trần Gia Hòa đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, tự mình ngồi xuống sô pha.

Cô cầm điện thoại di động, chụp ảnh gửi qua cho Lục Vọng.

Trần Gia Hòa:【Cảm ơn】

Lục Vọng:【Không cần khách sáo.】

Nói xong câu này liền không nói sau, Trần Gia Hòa rầu rĩ ăn đồ ăn, cô còn đang do dự có nên nói gì với Lục Vọng hay không, nhưng lại cảm thấy như vậy rất nhiều, làm cho mình giống như là người thứ ba, cái loại âm hồn bất tán.

Cô ấy không muốn.