Chương 9: Tớ cảm thấy rất xứng đôi với cậu ấy (2/2)
Dứt khoát nhẫn nhịn, Trần Gia Hòa cũng không gửi bất cứ tin tức gì cho Lục Vọng nữa.
Buổi tối cô ngủ rất sớm, chưa đến tám giờ đã ngủ, nhưng hơn ba giờ đêm, Trần Gia Hòa đã tỉnh lại.
Trong đầu trống rỗng một lúc, cô mới lấy lại tinh thần, cô không nhớ rõ mình vừa mới mơ thấy giấc mơ gì, nhưng cảm giác trong mơ vẫn còn, ngực cô bị nghẹn đến hoảng hốt, thở không nổi.
Ngoài cửa sổ cũng không phải hoàn toàn tối đen, còn có không ít ánh sáng, sao lấp lánh.
Trần Gia Hòa giẫm đệm mềm xuống giường.
Cô mặc một bộ đồ ngủ nhung màu đỏ rượu, mái tóc dài xoăn qua vai, dường như lúc này rất thích hợp để uống một ly rượu.
Trần Gia Hòa ôm cánh tay, cô đứng ở vị trí cửa sổ, gió lạnh thổi một lúc mới tỉnh táo hơn không ít.
Sau đó, cô ma xui quỷ khiến gọi điện thoại đi.
Hứa Nhất Nặc bên kia nhận điện thoại đầu tiên là rầm rì vài tiếng, oán giận bất mãn với cô, “Chuyện gì vậy?”
Đối phương đẩy âm cuối thật dài, giọng mũi còn hơi nặng, Trần Gia Hòa đều nghe thấy, cô hít mũi, “Tớ muốn trở về.”
“À, trở về. Ừm… Hả? Trở về đây?!”
Hứa Nhất Nặc gần như nhảy dựng lên từ trên giường, hơn 4 giờ sáng, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Gia Hòa dựa vào bên cửa sổ, cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, cô nghe vậy chỉ “Ừ” một tiếng, không có cảm xúc dư thừa xen lẫn ở bên trong, nghe rất bình tĩnh.
“Ở Quảng Châu sao?” Hứa Nhất Nặc hỏi cô.
Trần Gia Hòa nói.
Sau đó Hứa Nhất Nặc liền trầm mặc.
Cô ấy đã hiểu, mấy ngày nay cô ấy gửi tin nhắn cho Trần Gia Hòa không phải cô không nhìn thấy, mà là thấy nhưng không trả lời!
Thế mà cô ấy còn nghĩ rằng đối phương đã gặp được người mình thích, chơi đến quên cả trời đất!
Giơ tay xoa trán, Hứa Nhất Nặc thật dài một hơi, cô ấy còn chưa kịp nói gì, Trần Gia Hòa bên kia lại nói: “Đột nhiên tớ cảm thấy, câu nói kia lúc trước của cậu quá đúng.”
“Hả? Câu nào?” Trần Gia Hòa nói chuyện không đầu không đuôi, Hứa Nhất Nặc còn không có hoàn toàn mà phản ứng lại, cô ấy bên này luôn bị chậm nửa nhịp.
Trần Gia Hòa: “Người quá quen thuộc không thể làm người yêu.”
Hứa Nhất Nặc: “……”
“Cậu ấy đã có bạn gái, tớ đã thấy, người rất tốt.”
“……”
“Tớ cảm thấy rất xứng đôi với cậu ấy.”
“……”
“Đụng vào tường nam, tớ chưa từ bỏ ý định, nhưng tớ cũng không thể ở lại đây, tớ sẽ quấy rầy cậu ấy.”
“Gia Gia……”
“Thật ta nói cho cùng, chúng tớ chung quy vẫn chưa từng ở cùng một chỗ, tớ rốt cuộc đang khổ sở cái gì đây?”
“……”
“Nhưng mà tớ rất khó chịu, tớ vẫn cho rằng cậu ấy là của một mình tớ……”
“Tớ đến bên này, sau đó đột nhiên có người xuất hiện nói với tớ, cậu ấy không phải của cô……”
“Cậu ấy dựa vào cái gì không phải là của tớ chứ?”
……
Trần Gia Hòa nói xong, giống như đang lẩm bẩm, Hứa Nhất Nặc rất lo lắng cho cô, cảm thấy có phải là cô đã uống rượu hay không, sao lại nói chuyện kỳ lạ như vậy.
Nghĩ đến mới nhớ, Hứa Nhất Nặc quyết định đem gánh nặng này ném cho người bắt đầu chuyện này —— Lục Vọng.
Phải, không sai, chính là cậu ấy!
Đây chính là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Hứa Nhất Nặc, cô ấy cảm thấy nếu Lục Vọng thật sự thích Trần Gia Hòa, lúc trước không nên nói những lời vô trách nhiệm như vậy, cái gì mà “Vậy không tốt lắm, tiện nghi cho cậu rồi”, lừa ai chơi ai đây?
Nói xong trở mặt liền muốn không nhận nợ, chính cậu ta cũng tốt, chạy thật xa, còn tìm bạn gái mới, nhưng Trần Gia Hòa nhà cô thì sao? Một người khổ sở chờ cậu ta lâu như vậy, đổi lấy kết quả gì?
Hứa Nhất Nặc cảm thấy đây là không công bằng, ông trời thật không công bằng!
Dựa vào cái gì có người cứ tâm tâm niệm niệm, có người lại có thể trực tiếp ngủ một giấc thật ngon!
Cô ấy nhất định phải đem chuyện này nói cho Lục Vọng, nhất định không thể để cho đối phương dễ chịu!
…
Hơn năm giờ sáng, chuông cửa phòng Trần Gia Hòa lại một lần nữa vang lên.
Người xuất thần đứng trên bệ cửa sổ theo bản năng quay đầu lại, xoay người lại, Trần Gia Hòa tiện tay ôm cánh tay, hai tay vuốt ve làn da bị gió thổi đến lạnh cả người, ánh mắt cô bình tĩnh lại mới đi đến.
Cửa mở ra, Trần Gia Hòa cho rằng là nhân viên phục vụ, kết quả lại nhìn thấy Lục Vọng.
Chỉ có một mình anh.
Trần Gia Hòa rõ ràng sửng sốt, ngược lại, Lục Vọng trấn định hơn nhiều nhiều.
“Sao cậu lại đến đây?” Cô hỏi.
Anh nói: “Đến xem cậu.”
“……”
Hai người vào phòng, Lục Vọng mới nói thật, “Hứa Nhất Nặc nói cậu gặp ác mộng, ở một mình rất sợ hãi.”
Khóe miệng Trần Gia Hòa co giật không thể nhìn ra được, cô hừ hừ, tiếp tục im lặng.
Trần Gia Hòa không tin, Lục Vọng đương nhiên cũng không tin, nhưng anh vẫn tới, bởi vì Hứa Nhất Nặc nói với anh nhiều hơn thế.
Hai người ngồi trên sô pha, ai cũng không mở miệng, bầu trong không khí yên tĩnh, có hơi kỳ cục.
Buồn bực nửa ngày, Lục Vọng thở nhẹ một hơi, rồi lại hít sâu một hơi, nhìn như tùy ý mở miệng hỏi: “Đã mơ gì vậy?”
“……Giấc mơ không tốt lắm, quên rồi,” Trần Gia Hòa nói.
Giọng điệu của cô bình tĩnh, thất thần.
Lục Vọng “Ừ” một tiếng, sau đó hai người lại kết thúc cuộc nói chuyện.
Loại cảm giác này trước kia chưa từng có, trước kia bọn họ cho dù không nói gì, ở cùng một chỗ cũng sẽ không lạnh lẽo, nhưng hiện tại thế mà không có gì để nói.
Xa lạ hơn rất nhiều.